Lục Thước không trả lời được.
Bởi vì xác suất… gần bằng không.
Hiện trường bị cháy đen, DNA của Diệp Bạch
cũng không thu thập được. Bác sĩ pháp ỵ nói khả năng lớn nhất là… Anh không đành lòng nói cho Lục u biết kết quả đó.
Có lẽ mang theo hy vọng mà sống tiếp sẽ dễ dàng hơn.
Người hai nhà Lục – Hoắc bay đến dự đám tang của Diệp Bạch.
Lễ tang diễn ra đơn giản mà trang trọng.
Bên trong quan tài màu đen là mảnh đất mà mẹ Diệp Bạch mang về từ hiện trường. Khi hạ thố… mọi người đều trầm mặc đau buồn, Lục u lặng lẽ đứng đó, tay cầm di ảnh của Diệp Bạch.
Những ngón tay siết thật chặt.
Cô biết sau khi tang lễ kết thúc, Diệp Bạch sẽ bị xóa khỏi thế giới này.
Anh không tồn tại trên thế giới này, không tồn tại trong xã hội này, tất cả thân phận của anh cần phải bị hủy bỏ, hộ khấu của anh ở nước ngoài, bổ mẹ của Diệp Bạch sẽ hoàn tất thủ tục.
Lục u không cách nào ngăn cản. Dù có buồn bã hay bất đắc dĩ đến đâu, cô cũng không thể làm ‘âm lên, để lại dấu vết sự tồn tại của Diệp Bạch ở thế giới này.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ, cô vẫn còn sống, cô là vợ của Diệp Bạch… Điều này không ai có thể thay đổi được, cô chính là bằng chứng chứng tỏ
Diệp Bạch còn ở lại trên đời này.
Lục u không khóc lóc cuồng loạn, chỉ có nỗi đau thương nhàn nhạt.
Buổi chiều, cô đến hiện trường.
Ngọn núi gần như bị Lục Thước và Hoắc Doãn Tư san bằng, nơi trực thăng rơi là một vùng cháy đen.
Lục u đứng đó hồi lâu.
Sau đó cô trở lại thành phố B, công ty của Diệp Bạch được giao cho Lục Thước quản lý trước.
Đợi đến khi Lục u ở cữ xong sẽ tự mình lo liệu.
Cô bắt đầu học kiến thức kinh doanh, bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của mình cùng các con… Cô sổng một cuộc sổng bình thường trong căn hộ mà cô ở chung với Diệp Bạch. Cô làm lại lại thẻ điện thoại di động mới cho Diệp Bạch.
Hàng tháng, cô nhận được rất nhiều tin nhắn thanh toán cũng nhưtin nhắn ngân hàng.
Cuối tháng mười, các ngân hàng lớn đều gửi lời chúc mừng sinh nhật tới Diệp Bạch từ sáng sớm.
Lục u ngồi trong phòng khách, lặng lẽ mỉm
cười.
Cô luôn cảm thấy chỉ cần mình kiên trì, chỉ cần duy trì sự có mặt của Diệp Bạch, một ngày nào đó anh sẽ quay lại… Cô còn chưa nói với anh rằng được gả cho anh là điều hạnh phúc nhất đời cô.
Lục u không biết, mỗi đêm yên tĩnh.
Tương tự cũng có một người lặng lẽ ngồi ở dưới chung cư.