Màn đêm thăm thẳm.
Xa xa, xe của Chương Bách Ngôn đậu ở đó, anh ngồi trong xe, hai tay nắm chặt vô lăng.
Anh nhìn Lục U khóc.
Anh nhìn Lục U suy sụp vì Diệp Bạch, anh nhìn cô đang bi thương hơn bao giờ hết.
Ngay cả Chương Bách Ngôn anh cũng không thể khiến cô như vậy.
Khoảnh khắc này làm cho Chương Bách Ngôn nhận ra sự quên lãng của Lục U đối với anh và tình yêu cô dành cho Diệp Bạch... Rõ ràng người rời đi là Diệp Bạch, rõ ràng một năm nay người ở bên cạnh cô nhiều hơn vẫn là Chương Bách Ngôn anh.
Có lẽ, có một số thứ mà thời gian không thể nào cứu vãn.
Đột nhiên anh lại tò mò Lục U yêu Diệp Bạch ở điểm nào... Anh thực sự rất tò mò.
Là bầu bạn qua năm dài tháng rộng? Song bây giờ Diệp Bạch đã không thể đồng hành với cô được nữa.
Vì vậy, Chương Bách Ngôn không thể hiểu được.
Kể từ ngày đó, Lục U có thói quen ngồi trên xe nhìn ra ngoài. Cô đã từng gặp rất nhiều người có bóng lưng giống Diệp Bạch. Nhưng không một ai là anh!
Dần dần, cô càng ngày càng hoảng sợ.
Cô từ từ nhận ra... có lẽ Diệp Bạch sẽ không bao giờ quay trở về.
Chương Bách Ngôn vẫn đến đây thăm con.
Mẹ Chương cũng đến đây mấy lần. Bà cũng không ngốc, con trai bà suốt ngày chạy tới đây, nếu nói đứa nhỏ kia không phải con cháu nhà họ Chương thì có chết bà cũng không tin.
Bà thậm chí còn cố ý chạy đến thành phố C để tìm Lục Khiêm.
Lục Khiêm gặp bà.
Ông ấy tỏ vẻ chuyện của con gái thì nên để con gái tự giải quyết, người lớn không tiện can thiệp... Mẹ Chương tốn hết công sức nhưng cũng không được gì.
Thời gian trôi qua, bà trở nên sốt ruột, thậm chí còn nghĩ ra cách. Bà tìm báo chí, song không dám nói đến thân thế của Tiểu Diệp Hồi mà chỉ tung tin thất thiệt rằng Chương Bách Ngôn và Lục U sắp kết hôn... Bà bỏ ra số tiền
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!