Chu Mộ Ngôn cảm thấy Hoắc Minh rất chướng mắt.
Người gì mới hai mươi tám tuổi lại suốt ngày ở cùng với một đám cáo già, trở nên khôn khéo lõi đời, một câu nói mười tám khúc quanh, tính tình nham hiểm đến phát ghét!
Nhưng mà bố cậu ta đã nói thế thì cậu ấy phải nghe lời.
Thái độ khinh thường, lười nhác giơ tay ra hiệu: "Luật sư Hoắc, mời."
Sắc mặt ông Chu rất khó coi.
Hoắc Minh tỏ vẻ rộng lượng nói: "Mộ Ngôn còn trẻ, cần phải rèn luyện nhiều! Chẳng hạn như giảm bớt nguồn cung tài chính của cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ biết sinh hoạt gian nan thế nào, cũng hiểu được phải nỗ lực tiến tới."
Lời này gãi đúng chỗ ngứa trong lòng ông Chu.
Chu Truyền Nhân lập tức quyết định: "Mộ Ngôn, anh Hoắc Minh của con nói đúng, phải để con nếm thử đau khổ mới được."
Chu Mộ Ngôr:...
Cậu ấy giương đôi mắt đào hoa xinh đẹp của mình lên nhìn chăm chằm vào Hoắc Minh, lại còn âm thầm nghiến răng.
"Vậy cảm ơn anh Hoắc Minh!"
Hoắc Minh khẽ mỉm cười: "Không cần khách sáo!"
Hừ! Chó săn nhỏ, cậu còn non lắm!
Trên đường về khách sạn, chó săn nhỏ và Hoắc Minh không ai hé răng nửa lời, rõ ràng là không nể nang nhau.
Chỉ có lúc xuống xe, Chu Mộ Ngôn chống cửa xe, ân cần thân thiết nói: "Anh Hoắc Minh, đi chơi vui vẻ!"
Hoắc Minh là ai cơ chứ?
Chỉ nghe mấy chữ thì anh đã ngửi được mùi gì đó. Thích hãm hại chứ gì! Muốn làm cho anh thân bại danh liệt chứ gì!
Anh mặc một bộ tây trang, đứng dưới ánh đèn mù mờ, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.
Chậm rãi hút một hơi, mới cười khẽ nói: Chu Mộ Ngôn khế cong môi.
Cậu ấy vừa lên xe đã gửi tin nhắn cho người khác: "Hầu hạ luật sư Hoắc cho tốt"
Hoắc Minh đứng ở cửa khách sạn, từ từ hút xong điếu thuốc lá.
Sau đó anh gọi điện cho cảnh sát, tố cáo chuyện phòng của mình bị xâm phạm bất hợp pháp.
Các chú cảnh sát nhanh chân chạy đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!