Lục U nhẹ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Chương Bách Ngôn không giải thích nhiều, ánh mắt anh rơi vào người Tiểu Diệp Hồi, một lúc lâu mới hạ giọng: "Anh sẽ không mời em đến dự đám tang! Đến
đó không tốt cho conl"
Lục U và Diệp Bạch đã kết hôn, nếu như Lục U tới đây thì có mấy miệng cũng không giải thích rõ được.
Đứa trẻ sẽ bị coi là đứa con ngoài giá thú. Lục U ừ một tiếng.
Cô gật đầu nói được. Đến khi mở cửa ghế lái, cô lại nhìn Chương Bách Ngôn, chân thành nói: "Xin chia buồn! Sau này hãy sống thật tốt nhé."
Dưới ánh mặt trời, Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn cô.
Trong thâm tâm anh biết rằng hôm nay anh không chỉ nói lời tạm biệt với mẹ mình mà còn nói lời tạm biệt với Lục U và quá khứ của họ.
Anh cảm thật hoang đường, nhưng mẹ anh đã phải trả giá cho sự hoang đường này bằng chính mạng sống của mình, có thể trách được ai đây?
Anh chợt hiểu tại sao Lục U lại thích Diệp Bạch. Bởi vì Diệp Bạch tôn trọng cô, hiểu cô. Không gây khó dễ cho cô!
Còn anh, rõ ràng không thể cho cô hạnh phúc, song vẫn không chịu buông tay.
Anh từng châm chọc khiêu khích cô, lợi dụng Từ Chiêm Nhu để kích thích cô, sau khi quan hệ thân mật, anh còn ép cô uống thuốc... Anh chỉ muốn nhìn thấy cô suy sụp, chỉ muốn nhìn thấy một chút quan tâm của cô đối với anh.
Anh yêu một cách vặn vẹo và thảm hại.
Nhưng đây không phải là điều người phụ nữ mong muốn. Điều phụ nữ muốn chính là tình yêu thẳng thắn như Diệp Bạch, bộc lộ hết mọi tình cảm của mình.
Chương Bách Ngôn tỉnh ngộ sau cơn mê, nhưng đã quá muộn. Anh đột nhiên mở cửa xe, bế Tiểu Diệp Hồi lên ôm vào lòng. Anh khẽ thì thâm: “Bố sẽ dõi theo con lớn lên!”
Nhưng có lẽ, chỉ có thể ngắm con từ xa mà thôi.
Tiểu Diệp Hồi rất thích nút áo của anh, cứ cầm lấy chơi đùa mãi... Bên kia, Lục. U lặng lẽ nhìn, hốc mắt ướt át.
Nhưng cô không biết, ở một nơi rất xa, có một ánh mắt đang lặng lẽ nhìn cô.
Người đó nhìn hồi lâu, cuối cùng kéo mũ áo len đen lên che mặt, xoay người rời đi...
Anh nghĩ, có lẽ Lục U vẫn còn yêu Chương Bách Ngôn. Anh nghĩ, có lẽ Tiểu Diệp Hồi cần một người cha ruột hơn. Một lúc sau, Lục U lên xe phóng đi.
Ở ghế sau, Tiểu Diệp Hồi đang phát ra tiếng nha nha, vô cùng dễ thương.
Trong lòng Lục U cảm thấy ươn ướt, mặc dù cô và mẹ Chương từng có chút chuyện không vui, nhưng giờ một người sống sờ sờ đã không còn nữa...
Phía trước có đèn đỏ, cô dừng xe lại.
Đang lúc định nhìn Tiểu Diệp Hồi phía sau, Lục U đột nhiên nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.
Bên trong có một thân hình mảnh khảnh, mặc đồ đen, áo len đen và quần jean đen.
Đội mũ rất kín kẽ.
Người đàn ông đột nhiên ngước mắt lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!