Gina đến gần, cô ta ngửa đầu hôn cäm anh: “Diệp Bạch, để em yêu anh được không? Em sẽ làm một người vợ tốt!”
Diệp Bạch đẩy cô ta ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Ngày mai tôi sẽ bảo người đưa cô về nước!”
Gina không chịu: “Anh đã đồng ý với bố phải chăm sóc em mà!”
Diệp Bạch rời khỏi phòng bệnh, nói với cô ta một câu: “Chúng ta không có khả năng!”
Chuyện Lục U và Diệp Bạch, từ đầu đến cuối, Lục Thước đều không tham dự. Nếu anh tham dự thì không hay lắm. Vì có Lục Huân kẹp giữa bọn họ, vì lúc Diệp Bạch khó khăn nhất, đã chăm sóc
Lục U rất nhiều năm, giữa bọn họ không chỉ có tình cảm vợ chồng, mà còn là tình thân.
Ngồi vào xe, Lục Thước hỏi: “Chuyển về nhà sao?”
Lục U lắc đầu: “Anh, em muốn ở một mình. Trên đường Vĩnh Hòa có một căn biệt thự khá đẹp, cũng rất yên tĩnh, em muốn đưa Diệp Hồi sang bên đó sống.”
Ngón tay thon dài của Lục Thước khẽ vuốt tay lái, một lúc sau, anh ấy hỏi: “Chương Bách Ngôn đâu, em thật sự không cân nhắc sao?”
Lục U khẽ lắc đầu.
Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tình cảm thì làm gì có nhiều do dự như thết Lúc em và Diệp Bạch ở bên nhau, em chỉ muốn yêu anh ấy thật tốt thôi.”
Cô cho rằng anh cũng kiên định như vậy, cho nên sau này có Tiểu Diệp Hồi, cô mới quyết tâm kết hôn với anh. Nếu hỏi cô sau này có hối hận không, câu trả lời của Lục U là không hối hận.
Cô và Diệp Bạch, từng có một đoạn kỷ niệm vô cùng tốt đẹp.
Lục U suy nghĩ rồi nói: “Trừ chuyển nhà, bàn giao công ty cho anh ấy, em còn phải đổi tên Diệp Hồi thành Lục Hồi.”
Lục U nói xong, khuôn mặt nhỏ quay sang phía cửa sổ xe.
Cô nghĩ, đợi đến khi Tiểu Diệp Hồi đổi tên xong thì giữa cô và Diệp Bạch thực sự không còn gì nữa.
Đây là điều mà khi mối quan hệ của bọn họ còn tốt, có chết cô cũng không nghĩ đến.
Cô còn nhớ ngày bọn họ đi đăng ký, cô đã mặc một chiếc váy màu trắng, đeo. khăn voan cô dâu màu trắng trên đỉnh đầu... Họ nhìn nhau với ánh mắt tín nhiệm trung thành như vậy.
Cô cho rằng họ sẽ bên nhau trọn đời.
Không ly hôn, chỉ có mất vợ hoặc chồng.
Lục Thước sợ cô nghĩ quẩn trong lòng, muốn để cô về nhà sống trước, chuyện chuyển nhà sẽ do anh ấy sắp xếp.
Lục U lại nói: “Anh, em không sao đâu!”
“Ở cái tuổi này rồi, còn phải để người nhà quan tâm mấy chuyện này nữa cũng không hay! Chỉ cần anh đừng nói chuyện này cho bố mẹ, anh nói cho họ biết Diệp Bạch vẫn sống tốt là được rồi.”
Lục Thước khẽ thở dài, khởi động xe.
Anh ấy đưa Lục U đến căn hộ đó của Diệp Bạch, lúc xuống xe còn hỏi thêm một lần nữa: “Em thật sự không sao chứ?”
Lục U mỉm cười đầy miễn cưỡng: “Thật sự không sao mài! Em thu xếp ổn thỏa rồi về nhà ngay.”
Hai năm này Lục U tiến bộ rất nhiều, Lục Thước cũng không lo lắng nhiều như vậy nữa... Với tư cách là anh cả, anh ấy hiểu rất rõ lựa chọn của Lục U.
Bời vì Diệp Bạch không cho cô lựa chọn.
Anh ấy không thể trách Diệp Bạch, còn lý do vì sao thì cũng giống như Lục U
vậy. Lục U dẫn bà vú và Tiểu Diệp Hồi trở về.
Tiểu Diệp Hồi chơi một lúc thì ngủ thiếp đi, Lục U bắt đầu thu dọn đồ đạc, bà
vú dè dặt hỏi: “Bà Diệp, thật sự phải chuyển đi à!”
Lục U vừa thu dọn đồ chơi của Tiểu Diệp Hồi vừa trả lời: “Ừ! Thu dọn xong rồi, tối nay lập tức chuyển đi.”
Cô lại bảo bà vú đừng gọi cô là bà Diệp nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!