Lục U tưởng anh sẽ để cô đi vào.
Nhưng khi cô vừa mở cửa xe, Diệp Bạch cũng xuống xe từ cửa bên kia, cô đỡ cửa xe nhìn anh trong bóng tối, giọng nói cô đè thấp vì sợ người giúp việc trong nhà nghe thấy: “Diệp Bạch!”
Nơi này là nhà họ Lục, anh trai chị dâu của cô đều ở đây.
Lục U không muốn chuyện này đi quá xa.
Nhưng Diệp Bạch lại rất kiên trì, anh vẫn đi vào... Ngay sau đó, một chiếc áo gió được đặt lên vai cô, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt còn khó hiểu hơn so với bóng đêm : “Giờ này chắc con ngủ rồi, anh vào xem chút sẽ rời đi ngay.”
Lục U không nhúc nhích.
Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, có chút ép buộc đưa cô vào nhà.
Vẫn còn người giúp việc chưa ngủ.
Thấy bọn họ tiến vào thì vội vàng đứng dậy: “Cô cả, cậu cả.”
Gọi xong mới thấy không ổn.
Lục U cũng lười sửa lại, cô nhẹ giọng hỏi: “Con tôi ngủ chưa?”
Người giúp việc vội vàng nói: “Đã ngủ rồi ạ! Vừa rồi dì mới lấy bình sữa ra, nói là đang ngủ ngon lắm.”
Lục U gật đầu.
Cô lấy xuống áo gió trên vai, không nói gì với Diệp Bạch nữa mà đi thẳng lên lầu.
Dưới ánh mắt của người giúp việc, Diệp Bạch cũng đi theo. Hai người cùng nhau đi lên lầu hai, Lục U hạ giọng nói: “Chút nữa anh nhớ đừng đánh thức nó.”
Nói xong cô liếc anh một cái.
Diệp Bạch hiểu ý cô, nếu anh không tuân thủ, có lẽ sế không còn cơ hội nào nữa.
Anh khẽ “ừ” một tiếng.
Dì ngủ ở gian ngoài, nghe thấy tiếng động vội vàng khoác áo đứng lên: “Cô Lục."
Lục U nhẹ giọng để bà ấy ngủ tiếp, bản thân dẫn Diệp Bạch đến phòng đứa trẻ, dì cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!