Lục u làm gì có thời gian để hoài niệm chuyện xưa, chỉ một giây sau đó, Diệp Bạch đã ép cô vào ván cửa, anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn gấp gáp vồn vã như thể đang muốn chứng minh điều gì đó.
Cô không chịu mở miệng, anh bèn nhéo nhẹ cằm cô, bắt cô phải mở miệng tiếp nhận anh.
Hai người hôn một lúc lâu, nhưng Lục u không hề đáp lại nụ hôn này.
Diệp Bạch dựa vào bên cổ cô thở hốn hển, thật lâu sau mới nhẹ ngước mắt lên nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Lục u, đế anh giải thích, anh thật sự không có gì với cô ấy cả! Em có thể hỏi anh…”
“Hỏi anh cái gì?”
Cơ thể Lục u dựa vào ván cửa, cò nhẹ nhàng
mỉm cười, nụ cười lộ vẻ thê lương.
“Diệp Bạch, khi đi anh nói chỉ đi năm ngày! Nhưng anh lại đi gần năm mươi ngày, ở đó, anh không chỉ an ủi bố Gina mà còn an ủi Gina, chăm sóc cô ta cả về tinh thần lần thể chất… Diệp Bạch, anh có thế đi chăm sóc một người phụ nữ mà anh cho là hai người không có gì, vậy thì tại sao tôi lại không thế đi xem mắt?”
“Anh nói cho tôi biết, quan hệ giữa chúng ta là gì?”
“Nếu giữa chúng ta có ràng buộc gì đó, vậy thì tại sao anh lại đến bệnh viện, rời xa hai mẹ con chúng tôi mà đi chăm sóc cô ta hơn một tháng trời?”
Diệp Bạch cúi đầu nhìn cô: “Bởi vì cô ấy cũng không còn mấy tháng nữa…”
Giọng anh hơi khàn khàn: “Tế bào ung thư của cô ấy đã di căn lên não rồi, Lục u, cô ấy chỉ có thể sống được ba bốn tháng nữa thôi, có khi còn không lâu đến thế.”
Khóe mắt Lục u ẩm ướt.
Nhưng cô cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cô chẳng những không khóc mà còn nở nụ cười: “Cho nên lần này anh về đây là muốn báo anh sắp đi lại phải không? Anh muốn ở bên cô ta
trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, đúng không?”
Diệp Bạch cũng không phủ nhận.
Lục u giơ tay tát anh một cái: “Diệp Bạch, anh đúng là một tên cặn bã! Anh dựa vào đâu mà bắt tôi phải chờ anh, dựa vào đâu mà nói muốn lập gia đình với tôi? Dù Lục u tôi có thiếu đàn ông cũng sẽ không đến nỗi như vậy!”
Nói xong, cô đấy anh ra rồi bỏ đi.
Diệp Bạch kéo cô vào lòng, anh ôm cô thật chặt, như sợ chỉ cần lơi lỏng một chút thôi là cô sẽ rời đi.
Anh thì thầm nói lời xin lỗi với cô.
Anh ghé sát vào tai cô, nói với cô rằng anh sẽ không đi, chỉ khi nào Gina ra đi thì anh mới có thể rời đi.
Lục U ngấn ngơ nghe những lời này.
Cô nhận ra chính bản thân Diệp Bạch cũng không ý thức được tình cảm mà anh dành cho Gina đã vượt mức bình thường từ lâu, cách anh đối xử với cô ta rất giống với cách anh đối xử với Lục u… năm cô hai mươi tuổi.
Mà bây giờ cỏ đã ba mươi tư rồi, không còn xanh tươi mơn mởn như xưa.
Lục u không chất vấn anh nữa.
Cò chỉ lùi lại một bước, bình tĩnh nhìn anh
chăm chú, thản nhiên nói: “Diệp Bạch, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc khi đó rồi, anh không cần phải giải thích gì với tôi cả!”
Cô xoay người rời đi, Diệp Bạch ở sau lưng cô khẽ nói.
Anh nói: “Lục u, anh biết rõ người anh yêu là em!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!