Khóe mắt Lục u ngấn lệ, nhưng cô vẩn nhẫn
nhịn không để nó chảy xuống.
Cô đi ngang qua anh, nhưng cánh tay mảnh khảnh của cô đã bị anh bắt lại.
Diệp Bạch cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh khàn vô cùng: “Em rất thích người tối nay sao?”
Lục u không nói thật.
Cô hơi ngấng đầu, thốt ra những lời dối lòng: “Đúng vậy! Tôi rất thích! Chắc là có thể tiến tới với nhau!… Sau này anh đừng đến đây nữa, để người khác thấy không tốt đâu, cũng đừng để Tiếu Lục Hồi gọi anh là bố nữa.”
Nói xong, cô giữ chặt dù đi vào biệt thự.
Mưa vẫn đang rơi.
Hai người bọn họ, một người ở trong nhà, một người ở dưới mưa…
Lục U nghĩ nếu không có vụ tai nạn bất ngờ kia, chắc hẳn bây giờ bọn họ đang rất hạnh phúc. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, chẳng thế nào quay lại được nữa.
Trên bàn đầy ắp các món ăn.
Là do Diệp Bạch cố ý làm riêng cho cô.
Hôm nay không phải ngày cuối tuần, anh chạy tới đây thăm Tiếu Lục Hồi, còn nấu ăn cho cô… Đáng lẽ ra cô phải cảm động, nhưng những
điều này chẳng còn nghĩa lý gì cả, thà không xin lỗi còn hơn là một lời xin lỗi muộn màng.
Lục u không ăn bàn thức ăn này.
Khi lên lầu, cô nhẹ cúi đầu giũ những giọt nước mưa còn đọng trên váy, dì giúp việc không khỏi khuyên cô: “Cô Lục, anh Diệp…”
Lục u thản nhiên đáp: “Vứt hết mấy món kia đi! Sau này đừng để anh ta vào đây nữa.”
Dì giúp việc nghe vậy mà xót xa.
Diệp Bạch không rời đi ngay mà ngồi trong xe hút thuốc… Anh ngấng đầu lên, ánh đèn trên tầng hai vừa được bật sáng.
Nhưng không có tia sáng nào chiếu tới anh.
Dì giúp việc bung dù ra ngoài, bà ấp úng truyền lời của Lục u cho anh, cuối cùng còn nhỏ giọng nói: “Ngài Diệp, mong ngài đừng làm khó chúng tôi, bình thường cô Lục đối xử với chúng tôi rất tốt, trả lương cũng rất cao.”
Diệp Bạch hiểu.
Anh không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu, dập điếu thuốc chỉ vừa hút một nửa trên tay, lái xe rời khỏi biệt thự.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!