Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Anh rất dịu dàng, hơi thở tựa như tơ tằm vuốt ve lên khuôn mặt cô, Lục u nhìn ra được ánh

mắt của anh… Mỗi lần anh muốn sẽ lộ ra biểu cảm như vậy.

Cô có chút kinh ngạc.

Bọn họ vừa mới làm hai lần, sao mà anh… lại muốn nữa?

Cô không thế phản kháng, anh đã giữ chặt lấy cơ thể cô, cùng nhau kết hợp chặt chẽ.

Diệp Bạch ở trên giường không giống như những gì cô nghĩ.

Rất ít nói, kiệm lời.

Lúc tâm trạng tốt thì đa dạng nhiều, tâm trạng không ốn sẽ giày vò cô đến chết… Thể lực của Lục u thường xuyên không chống đỡ được, cả người nhũn ra dưới thân anh, có khi cô thật sự cảm thấy bọn họ như một đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm.

Bên ngoài cửa số sát đất, tuyết bay mấy ngày liền.

Trong nhà hương xuân hoà thuận vui vẻ.

Diệp Bạch tựa lên trán cô, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên mũi cô, giọng nói khàn khàn: “Ngày mai phải bay ra nước ngoài một chuyến.”

Lục u lập tức tỉnh táo ngay sau cơn kích thích.

Đôi mắt ướt át vẫn còn dư lại tình ý miên man của hồi ban nãy, cô giơ tay sờ nhẹ lên khuôn mặt gầy gò của anh, do dự nửa ngày vẫn hỏi thành lời: “Tới gặp cô ta sao?”

Diệp Bạch biết, nếu anh tới gặp Gina ắt hẳn sẽ bị cô đá xuống giường ngay lập tức.

Anh cúi đầu hôn lên bờ vai mỏng của cô, nói nhỏ: “Không phải, đi thăm bố mẹ của anh.”

Lục u không nói gì.

Diệp Bạch châm chước một hồi, nhẹ giọng nói: “Em đưa Tiểu Lục Hồi đi cùng anh, được không?”

Lục U quay đầu đi.

Cô nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng trên ngón tay, tâm trạng có hơi phức tạp… Quá nhanh.

Cô cùng Diệp Bạch tách ra rồi hợp lại, cô nên giải thích thế nào với bố mẹ của Diệp Bạch? Nói rằng cô vẫn chưa chịu tha thứ cho anh… Cô muốn chờ thêm một chút, thế nhưng ngay vào thời điểm này cô cũng không muốn làm anh mất hứng. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh rồi nói nhỏ: “Lần sau đi! Chờ trời ấm áp một chút ròi chúng ta qua đó.”

Diệp Bạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt thâm sâu.

Một lát sau anh đưa một tay chống đỡ thân mình, một tay ôm lấy sau cổ cô sau đó hôn cô

điên cuồng.

Phía dưới khăn trải giường càng thêm phần kịch liệt.

Tuyết, càng rơi càng nặng hạt…

Ngày cuối năm, Diệp Bạch bay ra nước ngoài.

Anh muốn Lục u đưa Tiếu Lục Hồi tới tiễn anh, vốn nghĩ rằng Lục u sẽ không đồng ý nhưng lại không ngờ tới Lục u lại đưa con qua.

Năm mới, Tiểu Lục Hồi mặc một bộ áo khoác len kiếu Anh xinh đẹp phổi cùng một đôi giày da mềm mại, bởi vì trời lạnh nên đội thêm một chiếc mũ dây rồi quàng khăn cố kín đáo, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy.

Diệp Bạch xuống xe, bế cô bé lên hôn một cái.

Đã lâu Tiểu Lục Hồi không được gặp anh, vô cùng vui mừng, ôm Diệp Bạch mềm giọng gọi một tiếng chú.

Diệp Bạch nghiêng người nhìn về phía Lục u.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement