Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Anh đi về phía cô, dưới ánh mắt ngơ ngấn của cô, nhận lấy thuốc mỡ trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Anh bôi cho em!”

Tần Dụ không kịp phản ứng, một tay của anh đã đặt lên mông cô,

Anh không thành thạo nhưng vẫn giúp cô bôi thuốc.

Không khí trở nên vi diệu.

Tân Dụ muốn khép chân lại nhưng bị người đàn ông ngăn cản, đôi mắt đen của anh nhìn vào phần da thịt trắng hồng của cô, hắng giọng nói: “Rất đau sao?”

Đương nhiên rất đau!

Đây là lần đầu tiên của Tần Dụ, Chương Bách Ngôn lại không dịu dàng một chút nào.

Thế nhưng cô không muốn nói, nói ra giống như thỏa hiệp lẫn yếu thế trước anh… Tân Dụ có xuất thân không tồi, tuy cô thích Chương Bách Ngôn nhưng cũng có lòng tự trọng.

Cô không nói gì, Chương Bách Ngôn cũng không miễn cưỡng.

Bôi thuốc cho cô xong, anh duỗi tay kéo váy lót ra lúc này anh mới có thời gian và tâm trạng đế suy nghĩ, thật ra vợ tương lai của anh có dáng người rất đẹp.

Bề ngoài nhìn mảnh khảnh nhưng cởi quần áo ra lại rất đầy đặn.

Không có người đàn ông nào không thích cái này, dù cho Chương Bách Ngôn cũng không nảy sinh thứ gọi là tình yêu với cô nhưng anh vẫn phải thừa nhận, cơ thể của cô vô cùng thu hút đàn ông.

Đang định nói chuyện, ánh mắt lại va vào một cái hộp nhỏ trên sô pha.

Đó là một hộp… thuốc tránh thai?

Chương Bách Ngôn nhìn rất lâu.

Dường như nhận ra được ánh mắt của anh, Tần Dụ cắn môi giải thích: “Lúc vừa mới làm anh không dùng bao… Mấy tháng nữa chúng ta mới kết hòn, bây giờ không phù hợp để có con.”

Chương Bách Ngôn cầm hộp thuốc lên nhìn.

Mở ra, viên thuốc bên trong đã biến mất, trên bàn trà còn có một ly nước sôi đế nguội, nhìn có vẻ cô đã uống thuốc rồi.

Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Là bởi vì thời gian

của hôn lễ, hay là em cảm thấy không có cảm giác an toàn, cho nên tạm thời không muốn có con?”

Gương mặt của Tần Dụ có chút tái nhợt.

Cô nhẹ nhàng dựa vào trên sô pha, hồi lâu sau cuối cùng cũng có thể nói ra đôi lời thật lòng.

Cô không hề chất vấn mà chỉ trần thuật: “Anh và cô ấy có một đứa con, phải không?”

Chương Bách Ngôn không nói gì, sắc mặt chẳng đẹp là bao.

Dù sao những cái đó liên quan tới những hồi ức đau khổ nhất của anh, bởi vì một câu anh nói ra khiến anh mất đi Lục u, mất con, cũng mất luôn cả mẹ…

Tần Dụ không lùi bước.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement