Ôn Noãn cạn lời, Hoắc Minh chán vô cùng.
Tới lúc về, cô ngồi bên người anh, nhìn góc nghiêng của anh lúc anh thắt đai an toàn, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao anh lại để ý Cảnh Từ đến vậy?”
Hoắc Minh nghiêng đầu liếc cô một cái.
Sau một hồi im lặng thật lâu, anh mới thấp giọng nói: “Bởi vì anh biết kiểu người như Cảnh Từ chính là đối tượng kết hôn lý tưởng của em. Nếu không phải anh ta có một người mẹ quá độc quyền, chắc hai người đã thành đôi rồi.”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Hoặc Minh không nói gì nữa, bởi vì chủ đề này thật sự không để người ta hứng thú nổi.
Anh đưa Ôn Noãn trở về, lúc cô xuống xe anh bỗng đè cô lại.
“Ngày mai là cuối năm, em tới chỗ anh qua đêm đi! Anh cho thím chuẩn bị một bàn đồ ăn.”
Ôn Noãn do dự một chút. “Buổi tối ngày mai phòng nhạc có một bữa liên hoan.”
Hoắc Minh rất săn sóc: “Uống ít rượu thôi, chờ tiệc liên hoan kết thúc anh tới đón em.”
Anh đã hạ mình đến đó rồi, Ôn Noãn thật sự không thể từ chối được.
Cô khẽ “ừ' một tiếng.
Hoắc Minh lại ấn cô vào lưng ghế, hôn cạn hôn sâu một hồi lâu, cuối cùng mới hắng giọng mở miệng: “Ngay mai mặc đẹp một tí, Ôn Noãn... Đây là lần đầu tiên chúng ta đón giao thừa.”
Ôn Noãn nhìn anh vô cùng kinh ngạc...
Bên ngoài cửa sổ xe, từng bông tuyết mịn đang rơi.
Đêm nay dịu dàng vô cùng, cũng kéo trái tim hai người tới gần nhau hơn.
Hoắc Minh đúng mực. Anh đưa cô lên lầu, hơn nữa còn không đòi ở lại qua đêm, lúc anh xuống lầu Ôn Noãn nhịn không được đi đến
bên cửa sổ.
Trời đêm bông tuyết rơi nhẹ, thở ra một hơi toàn là sương trắng...
Hoắc Minh đứng ở dưới ánh đèn đường vàng mờ, dựa vào chiếc Bentley vàng kim hút thuốc, lúc hút vào thổi ra đều tràn ngập hơi thở nam tính.
Ôn Noãn cầm một ly ca cao nóng, yên tĩnh nhìn anh.
Cô nghĩ, đêm nay thật sự là một đêm dịu dàng.
Hoắc Minh hút hai điếu thuốc lá, ném tàn thuốc lên mặt đất rồi dẫm tắt, anh giương mắt nhìn về phía Ôn Noãn với ánh mắt sâu thắm.
Cô không kịp trốn.
Chỉ đành đối diện với anh...
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười, nụ cười xấu xa, đặc biệt có khí chất đàn ông.
Anh phất tay với Ôn Noãn rồi lên xe. Chiếc Bentley vàng kim cũng không lập tức chạy đi, một lát sau Ôn Noãn nhận được một tin nhắn, là do Hoắc Minh gửi.
[Có phải đang nhớ anh không?]
Chỉ mấy chữ vô cùng đơn giản đã khiến Ôn Noãn nghĩ cả đêm không ngủ được.