Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Anh đoán chắc cô đã dọn khỏi căn hộ.

Diệp Bạch lấy điện thoại gọi cho cô nhưng cuộc gọi vẫn bị chặn, không kết nối được.

Anh không khỏi thấy hối hận.

Hôm đó, anh đã quá nặng lời…

Bỏ điện thoại xuống, anh buồn chán cầm hồ sơ bệnh án, tiện tay lật xem… Nhưng càng xem anh càng kinh ngạc, vì lịch sử bệnh án nằm viện íân trước của Gina không phải là điều trị bệnh ung thư vú mà chỉ là phẫu thuật viêm ruột thường bình thường.

Nhưng lần đó Gina nằm ở bệnh viện thuộc sở hữu của bố cô ta.

Tất cả mọi chuyện đều được làm giả không một sơ hở.

Diệp Bạch thậm chí còn chăm sóc cô ta suốt hai tuần, vậy mà lại không phát hiện ra gì cả.

Hồ sơ mỏng tang tuột khỏi tay anh, bổng nhiên… Một nỗi sợ hãi cực kỳ lớn dần nảy sinh trong lòng. Anh nhớ đến Lục u, nhớ đến đứa bé trong bụng cô, cũng nhớ đến bản giám định vô sinh kia.

Kết quả đó có phải là thật không?

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến căn phòng sáng bừng.

Gina từ bên ngoài trở về, ngồi trên xe lăn, trông khá tươi tỉnh… Cô ta gọi Diệp Bạch, tay cầm một chùm hoa hái được trong sân bệnh viện, định hỏi anh hoa đẹp không.

Diệp Bạch nhìn cô ta.

Xúc cảm trong đôi mắt anh khiến cô ta hoảng hốt, cô ta nhìn thấy hồ sơ bệnh án, bổng trở nên luống cuống.

“Diệp Bạch!”

Diệp Bạch trầm giọng hỏi: “Bệnh ung thư vú là giả sao? Tự sát là giả sao? Bản giám định vô sinh của tôi cũng là giả… Có phải hay không?”

Môi Gina run rấy, như một con thú bé nhỏ bị đe dọa.

Diệp Bạch nhịn không được gầm nhẹ: “Tôi hỏi cô có phải không?”

Mẹ Gina nghe thấy tiếng động liền chạy vào. Bà ấy vội vàng khuyên giải… Nhưng Diệp Bạch vẫn nhìn chằm chằm Gina: “Cô tự sát lần này cũng là vì cô đã cho người theo dõi Lục u, biết cô ấy mang thai, có đúng không?”

Gina không dám thừa nhận.

Cô ta vẫn run rẩy, không dám thừa nhận việc mình đã làm.

Diệp Bạch trừng mắt nhìn chằm chằm cô ta.

Anh cảm thấy vừa đau buồn vừa thấy hoang đường, tình cảm của anh và Lục u lại kết thúc chỉ vì một tờ giấy giám định… Chỉ vì sự yêu thích hoang đường của một cô gái, anh bị quỷ ám đi tin lời cô ta, nghi ngờ Lục u.

Anh đã nói gì với Lục u?

Anh nói với Lục u… ‘Gina rất ngây thơ, cô ấy không từng trải nhiều như em, cô ấy không biết lừa gạt ai cả!’

Thật nực cười!

Nỗi đau đớn giày xéo trái tim Diệp Bạch, anh nhớ anh đã bỏ Lục u lại một mình trong phòng làm việc, anh nhớ đến dáng vẻ ngồi bất lực tuyệt vọng của cô… Người đã từng được anh nâng niu trong lòng bàn tay hơn mười năm.

Tối hôm đó, đã bị anh dứt khoát vứt bỏ.

Diệp Bạch rời đi sau khi bỏ lại một câu: “Từ nay về sau, hai ta không ai nợ ai.”

Gina đứng dậy khỏi xe lăn, chạy lại phía sau ôm eo anh, khóc lóc như một đứa trẻ: “Diệp Bạch, em thích anh! Em thật sự thích anh! Vì sao anh lại không cho em cơ hội? Vì sao trong mắt anh chỉ có mỗi mình cô ta, bây giờ cô ta đã bỏ anh rồi, cô ta không cần anh nữa đâu… Anh đã gáy tổn thương sâu sắc cho cô ta như vậy, hay anh hãy ở bên em đi?”

Diệp Bạch không thế nhẫn nhịn được nữa, giáng cho cô ta một bạt tai.

Gina ngấn cả người.

Cô ta không ngờ Diệp Bạch sẽ đánh cô ta…

Diệp Bạch đấy cô ta ra, nhanh chóng rời đi. Anh tức tốc bay về nước. Anh muốn gặp Lục u,

muốn gấp gáp nói với cô, anh đã sai rồi… Anh muốn nhận lỗi với cô, cầu xin cô tha thứ.

Gần hai mươi tiếng dày vò.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement