Nhưng bây giờ, Diệp Bạch nhìn cô ta, trong mắt không có gì khác ngoài xa lạ cùng chán ghét. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô ta, hỏi: “Sao cô lại có mật khẩu thang máy?”
Gina không chịu nói.
Nhưng Diệp Bạch đã mất kiên nhẫn, anh lập tức nói cô ta cút đi… tràn đầy chán ghét và bạo
lực.
Gina khóc: “Diệp Bạch, đừng đối xử với em như vậy! Em không cố ý gây tổn hại đến anh, chỉ là em quá thích anh, muốn chung sống với anh mà thôi, em làm sai sao?”
Đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy mình không sai.
Diệp Bạch mặc kệ cô ta, anh bắt lấy tay cô ta, ném cô ta ra ngoài tòa nhà giữa đêm khuya.
Anh gọi bảo vệ, yêu cầu họ đuổi cô ta đi: “Sau này đừng đế cô ta lên nữa.”
Đêm khuya, Gina khóc lóc thảm thiết trên đường.
Lúc Diệp Bạch lên lầu, anh nghe thấy tiếng Gina khóc, anh nghĩ Gina làm sai thì cô ta có thể khóc, nhưng anh làm sai thì anh có thể làm gì đây?
Anh không thế nhìn thấy Lục u.
Lục u không gặp anh, thậm chí cô còn không cho anh cơ hội nói lời xin lỗi.
Khi trở lại căn hộ, đèn bật sáng ngay lúc anh mở cửa.
Thật chói mắt.
Diệp Bạch đột nhiên che mắt lại…
Lúc anh gặp lại Lục u đã là một tuần sau.
Khi Lục u đến công ty, cô bị Diệp Bạch chặn ở cửa công ty, gần mười ngày không gặp, dáng vẻ anh gầy gò hốc hác, quần áo hơi nhăn nheo, giống như mấy ngày rồi chưa thay.
Lục u đỡ cửa xe, nhìn anh.
Một cái nhìn này giống như là muôn đời.
Trước khi anh ra nước ngoài, họ là người yêu thân mật gắn bó, nhưng bây giờ lại giống như là kẻ thù của nhau… Thật ra, kế từ khi anh rời đi, Lục u rất ít khi nghĩ đến anh, cô đã quyết định loại bỏ người này khỏi cuộc đời mình.
Một lúc lâu sau, cô thu ánh mắt lại, trở tay đóng cửa xe.
Cô không nói chuyện với anh, không tra hỏi cũng không oán hận, cô chỉ đi thẳng đến thang máy.
Vừa định bước vào thang máy thì tay cô đã bị giữ lại.
Cô buộc phải đối mặt với Diệp Bạch.
Họ dựa vào gần nhau, gần đến mức cô có thế ngửi thấy mùi kem cạo ráu thoang thoảng trên người anh… Đây là nhãn hiệu cô mua cho Diệp Bạch, cô đã ngửi quen rồi, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Anh buông ra!”
Lục u thấp giọng nói: “Nếu anh không buông ra, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối.”
Diệp Bạch hoàn toàn không để ý.
Anh nhìn chầm chằm vào mắt cô, gấp gáp nói: “Lục u, chúng ta nói chuyện đi! Cho anh một cơ hội!”
Sợ cô không đồng ý, thái độ của anh rất mềm mỏng: “Được không?”
Lục u cụp mắt xuống, cười yếu ớt.
Một lúc lâu sau, cô lại ngước mắt lên, chuyển sang cười lạnh: “Cơ hội? Diệp Bạch, đêm đó tôi đã cố gắng giải thích với anh, cố gắng hết sức để giữ anh lại, nhưng anh đối xử với tôi như thế nào? Anh nói là sau khi uổng rượu tôi lỡ làm tình với người yêu cũ, anh nói Gỉna đơn thuần, không có nhiều kinh nghiệm như tôi… Diệp Bạch, những điều anh từng trân trọng đều đã trở thành lời nói anh dùng để chỉ trích tôi, vậy chúng ta còn có cơ hội gì nữa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!