Anh nhìn Lục U, chậm rãi lên tiếng: “Anh không tin... Anh không tin em sẽ phá bỏ đứa trẻ này! Lục U, anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chuyện này không thể nào
xảy ra! Đứa trẻ vẫn còn, đúng không?”
“Đứa trẻ đã mất rồi!”
Lục U vẫn rất bình tĩnh, thấy anh vẫn còn ngơ ngác, cô cúi đầu, tìm ra một tờ giấy từ trong túi xách, đưa cho anh: “Đây là giấy đồng ý phẫu thuật phá thai, tôi đã ký, hơn nữa còn có báo cáo sau phẫu thuật! Nếu anh vẫn không tin thì có thể tự mình nhìn xem.”
Tờ giấy rất nhẹ.
Thế nhưng Diệp Bạch lại không thể cầm chắc trên tay... Tờ giấy trắng nhẹ nhàng bay theo gió, cuối cùng rơi xuống đất.
Cửa kính của chiếc RV màu đen chậm rãi kéo lên, lập tức rời đi. Mà Diệp Bạch vẫn sững sờ đứng đó.
Anh đứng giữa tiết trời mùa thu, nghe câu nói nhẹ nhàng nhất, nhận lấy một nhát dao đau đớn nhất.
Một cơn gió thổi qua, cuốn tờ giấy trắng kia bay vòng tròn, Diệp Bạch cuối cùng cũng hoàn hồn, anh nhặt tờ giấy kia lên, đọc từng chữ... Mang thai sáu tuần, đồng ý phá thai, ký tên, Lục U.
Bên trên còn có hình ảnh phim siêu âm B-mode.
Đứa trẻ còn rất nhỏ, nhìn không rõ, chỉ có một chấm màu trắng be bé.
Nhưng Diệp Bạch biết đó là đứa trẻ của anh và Lục U, là con của hai người họ... Diệp Bạch siết chặt tờ giấy kia, chậm rãi ngồi xổm xuống, anh ra sức ôm chặt lấy đầu mình, nước mắt nóng bỏng tràn ra khỏi khóe mắt.
Cuối cùng anh cũng phải tin, đứa trẻ đã không còn.
Anh và Lục U cũng đã đi đến điểm kết thúc...
Diệp Bạch bắt đầu chìm trong men rượu.
Lúc đêm khuya, trên đường phố thành phố B, đêm nào cũng có bóng dáng say khướt của anh. Anh không quan tâm đến sức khỏe của mình, cũng không thèm quan tâm mình có còn sống hay không, anh thậm chí còn cảm thấy mình
phải giao cái mạng này ra thì mới có thể... không khiến đứa trẻ đó phải thất vọng.
Ngoại hình của anh đẹp, lại giàu có, thường xuyên có những người phụ nữ tới dây dưa với anh.
Diệp Bạch thường xuyên mắng các cô chạy mất.
Mắng xong, trong lòng anh sẽ thoải mái hơn, thế nhưng khi dựa vào lan can, nhìn lên căn hộ mà anh và Lục U đã từng sống cùng nhau... khóe mắt anh vẫn ẩm ướt.
Cơ mặt anh run rẩy, anh lại cầm chai rượu lên trút vào miệng mình.
“Diệp Bạch!”
Một giọng nói mềm mại yếu đuối vang lên, Diệp Bạch xoay người, anh nhìn thấy Gina.
Gina dè dặt nhìn anh.
Cô ta khóc nói: “Diệp Bạch, anh đừng như vậy! Em cầu xin anh đừng như vậy mài”
Cô ta muốn đi tới dìu anh, lại bị Diệp Bạch hất văng ra.
Diệp Bạch gào lên với cô ta: “Cút! Không thấy tôi chán ghét cô đến mức nào sao? Bây giờ cô đã hài lòng chưa? Tôi không còn gì cả, không còn gì cả, vợ con đều không còn... Chỉ bởi vì cái gọi là thích vô cùng tức cười của cô!”
Cả mắt cả mũi của Gina đều ửng hồng.
Hồi lâu sau, cô ta mới nhẹ giọng nói: “Anh không thích em thì có thể không quan tâm tới em mài”