Hoắc Minh nhẹ nhấn ga, xe chạy không quá nhanh.
Bắt đầu từ tối hôm qua, tuyết rơi ở thành phố B không ngừng, càng thêm phần ưu tư, nhưng tuyết không chất đống trên đường.
Dọc đường đi, cả hai người đều im lặng không lên tiếng.
Ước chừng trong lòng đều hiểu rõ sự mập mờ không nói thành lời.
Hơn nữa... Chắc cũng vì đã lâu rồi chưa làm, hai người đều khó mở lời với nhau.
Ôn Noãn không ngờ khi đến căn hộ của Hoắc Minh, thím vẫn còn ở đó.
Thím đã nghe nói Ôn Noãn sắp tới, vui vẻ hân hoan. “Cô Ôn năm mới an lành” Ôn Noãn rất ngượng ngùng.
Nhưng Hoắc Minh tựa như người chẳng liên quan, còn rút một cái lì xì thật dày từ trong túi áo ra đưa cho thím.
“Cô Ôn của thím cho thím đấy.” Bao lì xì kia kiểu gì cũng phải tới một trăm ngàn.
Dì cười không khép miệng được, nói thêm đôi lời chúc mừng.
Ôn Noãn thật sự không thể vạch trần, cô khách sáo trò chuyện vài câu, sau đó thím cầm đồ rời đi.
Trong phòng ăn xa hoa.
Một bàn đồ ăn phong phú như mâm cơm tất niên được dọn ra từ sớm.
Lúc Ôn Noãn đi cất áo lông, Hoắc Minh đã rót hai ly rượu vang đỏ.
Khuôn mặt khôi ngô treo nụ cười: “Lần này đừng đổ vào quần anh nữa đấy, nếu không em mà đổ vào chỗ nào... là phải...cho anh đấy”
Ôn Noãn không cho anh nói.
Ánh mắt Hoắc Minh thâm sâu: “Được rồi, chúng ta ăn cơm!”
Anh nói anh muốn theo đuổi cô, đó là chuyện nghiêm túc, ăn cơm chính là ăn cơm bình thường.
Ôn Noãn ít nhiều thấy được tôn trọng.
Dù cảm giác này rất tốt nhưng tóm lại trong lòng cô vẫn muốn hỏi anh chuyện Kiều An kết hôn, nhưng Hoắc Minh không nói thì cô cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Chỉ là sau đó cô lại nhìn thấy tờ báo trong thùng rác.
Đầu đề là ảnh kết hôn của Kiều An.
Ôn Noãn nhìn ảnh rồi ngơ ngẩn, Kiều An thật sự đã kết hôn...
Cả thân mình bị người ta ôm lấy từ phía sau, Hoắc Minh dán môi sau vành tai cô: “Đang xem gì vậy?”