Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hoắc Minh Châu nghe xong rất khó chịu, Lục Huân nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, dịu dàng nói: "Mẹ, Lục U không còn là con nít nữa! Em ấy rất giỏi, sẽ biết đưa ra lựa chọn tốt nhất."

Lục Thước nhìn vợ mình qua gương chiếu hậu một cái.

Anh bật cười: "Đúng đó, giống như Tiểu Huân trước đây vậy."

Nhờ nụ cười này, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hoắc Minh Châu cũng cười.

Chỉ có Lục Huân là đỏ bừng mặt, cô cúi đầu, một lát sau mới ngoan cố phản bác lại chồng mình: "Trước đây vốn dĩ không phải là em lựa chọn! Rõ ràng là anh đã dụ dỗ em, sau đó còn đi coi mắt!"

Giọng nói của Lục Thước bỗng trở nên dịu dàng.

Anh nhỏ giọng nói: "Bà Lục nhỏ, em có thể tha thứ cho anh không?"

Mẹ chồng vẫn còn ở trên xe mà anh lại như vậy, làm cho Lục Huân càng thêm đỏ mặt...

Lục Thước đưa người về rồi không quay lại bệnh viện nữa.

Nhưng anh cũng không ngủ mà nói chuyện với mẹ một hồi, sau đó lại về phòng nói với vợ mấy câu, sau khi Lục Huân ngủ... Anh nhớ tới Lục U, không cách nào ngủ được, thế là dứt khoát ra ban công hút thuốc.

Vừa hút vừa chăm chú nhìn vợ mình đang ngủ say trên giường.

Trái tim cảm thấy mềm mại.

Ông trời quả thật đã rất ưu ái cho anh!

Lục Huân ngủ không sâu, có lẽ là vì bị chồng nhìn như vậy nên một lúc sau cô đã thức dậy, tìm kiếm một hồi thì nhìn thấy chồng mình ở ngoài ban công, cô mặc. áo ngủ nhào vào lòng anh.

Lục Thước ôm lấy cô, đầu tựa vào ngực cô.

Hỏi nhỏ: "Sao không ngủ đi?"

Lục Huân không trả lời, cô chỉ nghĩ đến việc vùi vào lòng anh, cuộc đời này cô không có nhiều chí hướng lớn, làm vợ của Lục Huân chính là tâm nguyện lớn nhất của cô, đúng là không có tiền đồ, nhưng Lục Thước lại rất thích.

Hồi lâu sau, cô nhẹ giọng hỏi: "Lục U và Lão Bạch sẽ ở bên nhau chứ?"

Giọng Lục Thước còn dịu dàng hơn cả bóng đêm.

Anh nói: "Anh không biết! Em thì sao hả Tiểu Huân, em có hi vọng họ ở bên nhau không?”

Lục Huân sợ anh giận, không dám nói.

Lục Thước cúi đầu hôn lên môi cô, hôn một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Anh không giận đâu."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Lúc này Lục Huân mới nói nhỏ: "Nếu Lão Bạch không làm tổn thương trái tim của em ấy nữa thì em hy vọng Lục U có thể ở bên cạnh anh ta, Lục Thước, em không yên tâm người khác!"

Lục Thước không nói gì, anh ôm lấy vợ, cùng trải qua một đêm dịu dàng.

Khi Lục U tỉnh lại thì đã ba giờ sáng, sau khi lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô là giơ tay sờ bụng mình, nơi đó vẫn nhô lên rõ ràng.

Đứa bé vẫn còn.

Lục U lập tức rơi nước mắt, cô muốn kìm lại, nhưng không kìm được nước

mắt. Cái mũi nhỏ cũng hồng theo.

Diệp Bạch không ngủ, thấy cô tỉnh lại, anh lập tức bước tới, nhỏ giọng hỏi: "Đau không? Bác sĩ nói giữ được con rồi, nhưng phải nằm viện một tháng."

Lục U vẫn đang rơi nước mắt, từng giọt to chừng hạt đậu rơi vào gối nằm trắng như tuyết.

Diệp Bạch đau lòng hôn lên nước mắt của cô.

Anh biết cô đang suy nghĩ gì, băn khoăn điều gì, anh chủ động nói: thứ cho anh cũng không sao! Anh có thể tiếp tục bù đắp, tiếp tục cầu xin em tha thứ, Lục U, anh có thể làm bất cứ điều gì... Đừng khóc, đừng khóc!"

Nhưng nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn!

Dáng vẻ yếu ớt làm người khác rất đau lòng.

Diệp Bạch biết mình thừa nước đục thả câu, nhưng anh vẫn không nhịn được dịu dàng hôn cô, ngậm lấy cánh môi của cô, dịu dàng quấn quýt, nụ hôn không mang theo dục vọng nhưng lại vô cùng động lòng người.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement