Diệp Bạch còn đang nghĩ tên, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn ra cửa.
Hoắc Minh Châu và Lục Thước nhẹ bước đi vào.
Lục Thước nhìn em gái, hỏi nhỏ: “Có tỉnh dậy không?”
"Có dậy một lần! Ăn được một chút."
Diệp Bạch đứng dậy nhường cho Hoắc Minh Châu ngồi xuống, Hoắc Minh
Châu lo lắng cả một đêm làm gì có tâm trạng ngồi nữa... Bà vừa áy náy vừa hối hận, nếu không về thành phố B thì Lục U sế không xảy ra chuyện gì rồi.
Bà cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt con gái, thì thâm: cũng không dám nói cho bố nó biết, sợ ông ấy lớn tuổi không chịu nổi! Bố Lục U thương nó nhất, khi Lục U còn nhỏ, ông ấy đã dựng một cái lều màu hồng trong phòng sách cho nó chơi, nếu ông ấy mà biết được thì sẽ đau lòng lắm!”
Nói xong bà ngước lên, trịnh trọng nói lời cảm ơn Diệp Bạch.
Bà nói: "Diệp Bạch, cảm ơn con!”
Diệp Bạch hơi nghẹn ngào: "Mẹ, việc phải làm mà! Mẹ đừng nói như vậy."
Hoắc Minh Châu cụp mắt cười, không nói thêm gì nữa!
Diệp Bạch rất lưu luyến, nhưng anh cũng biết Lục U sẽ không tha thứ cho mình, càng không chấp nhận anh là chồng của cô... Anh biết tiến biết lùi, vì vậy khàn giọng nói: "Vậy con về trước! Lần sau sẽ tới thăm cô ấy."
Anh sợ mình làm gai mắt người khác, không nán lại thêm mà đi ngay.
Lúc đóng cửa lại...
Diệp Bạch không đi ngay, anh đứng đó thất thần một lúc lâu, cảm thấy rất hận mình... Hận đêm đó mình đã nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Nếu lúc ấy anh không làm thế thì bây giờ có thể ở bên cạnh Lục U rồi. Sẽ không làm khó cô như bây giờ.
Bên trong phòng bệnh, sau khi Diệp Bạch đi, Hoắc Minh Châu khế thở dài một tiếng.
Bà là mẹ, có người mẹ nào mà không mong con gái có một cuộc hôn nhân hạnh phúc? Cuộc sống của con trai rất mỹ mãn, nhưng con gái lại có đường tình lận đận, bà rất sợ... sợ đến khi Lục Khiêm rời khỏi thế giới này, Lục U vẫn còn lận đận như thế.
Lục Thước đoán được tâm sự của mẹ mình.
Anh đi tới nhẹ nhàng ôm lấy bà, trầm giọng nói: "Mẹ, con cháu tự có phúc của con cháu, hơn nữa... không phải còn có người anh trai là con đây sao? Ngày nào còn có con thì con sẽ vẫn luôn đối xử tốt với em gái, Tiểu Lục Hồi và đứa bé trong
bụng Lục U, con cũng sẽ nuôi như con ruột."
Nghe anh nói như vậy, Hoắc Minh Châu được an ủi rất nhiều.
Lúc Lục U tỉnh dậy đã gần trưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!