Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lúc nói chuyện, gương mặt nhỏ nhắn của Lục U bình tĩnh, lúc này cô lại có phần yếu đuối, trông rất hấp dẫn.

Diệp Bạch rất muốn ôm cô. Nhưng nghĩ đến mối quan hệ của họ, anh vẫn chịu đựng.

Anh thấp giọng hỏi cô: "Lục U, còn chúng ta thì sao? Chúng ta có khả năng không?”

Sau đêm hôm trước, mối quan hệ của họ rõ ràng đã dịu bớt.

Lục U cúi đầu uống cháo thịt, uống mấy ngụm rồi hỏi ngược lại: 'Diệp Bạch, anh muốn có khả năng gì?"

Diệp Bạch trầm mặc hồi lâu.

Rồi anh nở một nụ cười rất khẽ.

Đúng vậy, anh còn muốn khả năng gì nữa?

Hiện tại bọn họ có thể nói một hai câu là đã rất tốt rồi, anh nên thấy hài lòng...

Khi Lục U đang uống cháo, Diệp Bạch ngồi trên sô pha gần đó, dùng điện thoại di động xử lý công việc. Tháng năm, công ty có rất nhiều việc, vả lại cách đây không lâu ở thành phố C đã tích lũy thêm không ít. Đây là khoảng thời gian bận rộn, nhưng anh vẫn sẵn sàng ở cùng Lục U.

Tối nằm dưới đất cũng không sao!

Lục U uống hết nửa bát cháo, cô nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch, chúng ta có thể cùng nhau nuôi con! Lúc rảnh rỗi anh có thể gặp Tiểu Lục Hồi, đứa trong bụng cũng vậy. Anh muốn gặp thì mỗi tuần có thể đón về ở hai ngày.”

Diệp Bạch hơi sửng sốt.

Một lúc lâu sau, anh mới nhìn cô, khẽ hỏi: "Lục U, đây là báo đáp của em phải không? Việc anh làm không phải muốn sự báo đáp, mà vì..."

Biểu cảm Lục U hờ hững: “Nếu không muốn quyền thăm nom thì anh có thể từ bỏ.”

"Anh muốn!"

Giọng Diệp Bạch hơi khàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Anh biết Lục U đưa ra quyết định này khó khăn đến mức nào, thốt ra khỏi miệng khó khăn đến đâu. Cô từng nói với anh rằng bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại, cũng sẽ không bao giờ để anh gặp bọn trẻ.

Anh nhịn không được lặp lại lần nữa: 'Lục U, anh muốn!"

Lục U quay mặt về hướng cửa sổ.

Trên thực tế, đúng là cô đã suy nghĩ rất lâu trước khi đưa ra quyết định này.

Không phải cô tha thứ cho Diệp Bạch mà là buông bỏ.

Cho nên bọn họ chung đụng với nhau như những người yêu cũ đi!

Lục U nằm viện, Diệp Bạch thường xuyên tới chăm sóc.

Họ thản nhiên chung đụng, không nồng nhiệt lắm, có cảm giác đúng mực mà xa lạ.

Diệp Bạch cho rằng nụ hôn ngày hôm đó nhất định là ngoài ý muốn.

Lục U chắc hẳn không nhớ.

Anh không có gì để phàn nàn, anh sẽ tản bộ cùng Lục U, sẽ đi khám thai cùng Lục U... Sau đó, anh đề nghị vài ngày nữa sẽ đưa Tiểu Lục Hồi trở lại thành phố B, Lục U đã đồng ý.

Diệp Bạch cảm thấy cuộc sống của mình kỳ thật cũng không tệ.

Vào ngày hai mươi tháng năm, anh còn cố ý mua một bó hoa bách hợp, nói là để thanh lọc không khí.

Anh thậm chí không dám mua hoa hồng vì sợ cô chán ghét. Lục U không nói gì.

Cô dựa vào đầu giường đọc hết đoạn kết của "Ba chú gấu con", Diệp Bạch nhìn thấy thì tối sầm mắt: "Cái kết là BE?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement