Chung giường khác mộng, bằng mặt không bằng lòng dường như là để miêu tả bọn họ nhỉ?
Sau này, trong suốt thời gian Tân Dụ mang thai, Chương Bách Ngôn hầu như không bao giờ chạm vào cô, Tần Dụ cũng chưa bao giờ chủ động đến gần anh... Hàng đêm họ ngủ cùng nhau, nằm cạnh nhau, ngay cả một cái ôm cũng không có.
Sau đó, Chương Bách Ngôn chuyển vào phòng khách.
Anh nói rất lịch sự, nói răng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của phụ nữ mang thai. Nhưng Tân Dụ biết, có cô ở đó thì anh không tiện giải quyết nhu cầu sinh lý... Giữa họ có một lớp ngăn cách, anh không muốn để lộ việc riêng tư của mình trước mặt cô.
Cô đồng ý.
Ngày tháng trôi qua, mối quan hệ của họ ngày càng trở nên xa cách.
Khi Tân Dụ mang thai được sáu tháng, Lục U sinh đứa con thứ hai. Cả nhà vốn tưởng rằng trong bụng cô là một bé gái nên quần áo và đồ dùng của em bé đều màu hồng, khi bé chào đời thì tất cả đều chết lặng.
Là một bé trai.
Mọi người đều bối rối, trong sự bối rối này, thằng nhóc kia cất tiếng khóc vang dội.
Lục U nhìn con trai nằm trên gối, khóe mắt có chút ươn ướt, nhẹ giọng nói: "Cứ gọi là Lục Ngộ đi!"
Lục Ngộ, Lục gặp Bạch...
Diệp Bạch ở bên giường bệnh. Lục U sinh bao lâu thì anh ở bên cạnh trông chừng bấy lâu.
Lúc này cô vô cùng mệt mỏi.
Anh để cô nghỉ ngơi, mình thì nửa cúi người chạm vào đầu nhỏ của con trai, dịu dàng nói: “Tên là Lục Ngộ, tên rất hay! Lục U, cảm ơn em, cảm ơn em đã sinh con cho anh”
Lục U nhắm mắt lại, nói lại: “Tôi sinh con cho mình.”
Diệp Bạch cười yếu ớt, cũng không tranh cãi với cô.
Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, sau đó đặt Tiểu Lục Ngộ vào nôi. Thằng nhóc kia vừa mới uống sữa bột, lúc này rất sung sức, bắp chân cựa quậy không chịu ngủ, đột nhiên một mùi hôi thối truyền tới...
Diệp Bạch hoang mang.
Tiểu Lục Hồi ở một bên bịt mũi: “Em trai ị rồi!”
Diệp Bạch cởi quần ra nhìn.
Là người cha hoàng kim, anh nhẹ tay nhẹ chân cởi cái tã thối ra... Tiểu Lục Hồi như một bé giúp việc mang cho anh một cái mới, muốn anh thay cho em trai.
Khi Diệp Bạch thay quần cho Tiểu Lục Ngộ, Tiểu Lục Hồi bĩu môi. Cực kỳ ấm ức.
Kỳ thật không khó để đoán được tâm tư của một đứa trẻ, Tiểu Lục Ngộ có bố, nhưng Tiểu Lục Hồi lại chẳng có!
Cô bé chỉ có chú!
Diệp Bạch nhìn cô bé một cái, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng thay quần, lại đắp kín chăn cho Tiểu Lục Ngộ... Anh ôm Tiểu Lục Hồi, bế cô bé lên cao để cô bé có thể thấy Tiểu Lục Ngộ. Một lúc sau, anh nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, Tiểu Lục Hồi của chúng ta cũng sẽ gọi bố như em trai, có được không?”
Tiểu Lục Hồi ôm anh, nhỏ giọng nói: “Mẹ tức giận thì sao?”
Diệp Bạch vỗ lưng cô bé.
Giọng anh dịu dàng đến không ngờ: “Bố sẽ nói với mẹ, được không?”
Tiểu Lục Hồi ôm chặt lấy anh!
Trong lòng Diệp Bạch mềm nhũn, anh cảm thấy rất có lỗi với Lục U và Tiểu Lục Hồi... Cả đời này anh phải bù đắp lỗi lâm mình đã gây ra, chăm sóc thật tốt cho bọn họ và Tiểu Lục Ngộ.
Trong phòng bệnh ấm áp, Tiểu Lục Hồi không nỡ xuống.
Diệp Bạch cũng luôn ôm lấy cô bé...
Ngoài cửa, Lục Thước cầm đồ đứng đó. Anh ấy cũng nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này.
Anh ấy nghĩ, không biết có tính là chuyện tốt hay không.
Anh ấy biết Lục U vẫn chưa thả lỏng. Cô cho phép Diệp Bạch chăm sóc cô và các con... Nhưng đến giờ cô vẫn chưa có ý định quay lại với Diệp Bạch, bọn họ cứ kéo dài như vậy, Diệp Bạch cũng không có một câu phàn nàn.
Tiểu Lục Hồi nhìn thấy anh ấy liền vui vẻ chạy tới, nhào vào vòng tay của cậu.
Cô nhóc vui mừng thì thầm với anh ấy: "Cậu, cháu có bố rồi."
.
Anh ấy liếc nhìn Diệp Bạch, ngoài dự liệu của Diệp Bạch, Lục Thước cũng không nói gì, chỉ ngồi xổm bế Tiểu Lục Hồi đi vào, nói: “Mẹ và Tiểu Huân nấu canh,
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!