Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cô cũng không đến sô pha chỗ bố mẹ đang ngồi mà đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống.

Bữa sáng mà Chương Bách Ngôn nấu cho cô, ăn rất ngon.

Cô uống một bát cháo, sau đó ăn thêm một miếng bánh trứng... Lúc trước cô không biết Trương Bách Ngôn lại nấu ăn ngon đến như vậy.

Bố Tân thấy con gái mình như vậy thì hận không thôi.

Nhìn thấy con gái mình ăn không đủ no, bố Tần không khỏi cười lạnh: "Cậu ta chỉ cho con ăn có vài cái bánh trứng mà con đã trở nên như vậy? Tần Dụ, đầu óc của con đi đâu rồi? Cậu ta là kẻ phản bội, đã làm ra không ít chuyện có lỗi với con, nhưng hiện tại con thì sao, vẫn còn muốn bảo vệ cậu ta?"

'Tần Dụ ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn bố cô một hồi lâu, sau đó mới khế n¡ bố có chắc là mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với mẹ không? Còn nữa, Chương Bách Ngôn hiện tại đang gặp khó khăn, nhưng lúc anh ấy thành công xuất chúng, chẳng lẽ bố không nhờ anh ấy giúp đỡ sao?”

Khi nói đến câu sau, giọng điệu của cô càng trở nên bình tĩnh: “Bố thật sự muốn biết lý do tại sao anh ấy lại không tiện ra mặt chứ?”

Bố Tân nghe cô nói đến đây thì bỗng dưng choáng váng, ông ta không ngờ rằng Tần Dụ lại biết chuyện ông ta đang bao nuôi một nữ sinh, thậm chí còn có một đứa con trai với cô ta. Chuyện này ông ta vẫn luôn làm trong bí mật, sao lại...

Ông ta chợt nhìn sang vợ mình với vẻ áy náy, thế lực bên nhà mẹ đẻ của mẹ Tân rất lớn, cho dù mẹ Tân vẫn luôn nghe lời ông ta, nhưng đối với chuyện táng tận lương tâm này, ông ta làm sao dám nói cho bà nghe được chứ?

Ông ta trước giờ luôn là người giỏi ăn nói, nhưng bây giờ cũng không biết nên giải thích thế nào.

Mẹ Tần nghi ngờ nhìn chồng mình, một lúc sau mới hỏi: "Tân Lễ, ông đang có chuyện gì giấu tôi sao?”

Bố Tân nghe bà hỏi như vậy thì vội khôi phục lại bộ dáng thường ngày, nói: "Sao có thể chứ?"

Trong nhà bố Tần luôn là người có tiếng nói nhất, chỉ cần vài câu dỗ ngọt của ông ta là đã nhanh chóng xua tan đi nghi hoặc trong lòng mẹ Tần. Nhưng ông ta cũng không dám tiếp tục trêu chọc con gái mình, dù sao thì Tân Dụ vẫn đang nắm trong tay điểm mấu chốt của ông ta.

Trước khi rời đi, dáng vẻ của ông ta vô cùng tức giận, nói: "Tân Dụ, nếu con đã quyết định như vậy thì bố và mẹ của con cũng nói thẳng, nếu con vẫn kiên trì ở lại với cái tên Chương Bách Ngôn kia, thì sau này con cũng đừng hòng lấy được một đồng nào từ gia sản của nhà Tần.”

Tân Dụ nghe ông ta nói vậy, sắc mặt không khỏi tái nhợt. Chuyện này tuy cô đã đoán trước, nhưng khi nghe bố cô chính miệng nói ra, cô vẫn cảm thấy rất đau. sản này cho đứa con ngoài giá thú

Mẹ Tần hơi khó xử, dù sao cũng là con gái của mình nên vẫn có chút mềm lòng. Bố Tân thấy vậy thì trừng mắt nhìn bà: “Là bà dạy hư nó đấy! Chiều nó lắm vào, Chương Bách Ngôn thế kia mà cũng chạy theo sinh con cho người ta.”

Mẹ Tần nghe vậy thì cũng thôi, không dám cãi nhau với chồng mình.

Tân Dụ lạnh lùng nhìn bọn họ.

Cô không hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay, cho dù Chương Bách Ngôn và cô không thể bên nhau mãi mãi, nhưng cô nhất định phải sinh ra đứa con này. Cô cũng sẽ không trở về Tân gia nữa, cô không muốn bị bố mình thao túng như mẹ cô.

Cô cũng thể hiện rõ lập trường của mình: “Bố không cần lo lắng về chuyện này. Cho dù con có chết đói ở ngoài đường, chắc chắn cũng sẽ không khóc lóc, lấy đi một cây kim hay một sợi chỉ nào của người nhà họ Tân.”

Bố Tần hừ lạnh: "Tốt nhất là mày nói được thì làm được.”

Nói xong ông ôm mẹ Tần rời đi.

Nhưng không ngờ khi đi ra đến cửa lại gặp phải Chương Bách Ngôn cũng đang đi vào.

Bầu không khí lập tức trở nên khó xử. Bố Tân tuy là người tàn nhẫn, nhưng Chương Bách Ngôn lại nắm được bí mật của ông ta, ông ta bây giờ thật sự không dám xé rách mặt nạ trước mặt vợ mình, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ôm vợ đi.

Sau khi họ rời đi, Chương Bách Ngôn mới bước vào trong ảnh.

Tần Dụ yên lặng nhìn anh một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại về rồi?”

Chương Bách Ngôn khẽ chạm nhẹ vào mặt cô, thì thâm nói: “Trong nhà có camera giám sát, em quên rồi à? Thấy bố mẹ em đến nên anh lập tức trở về thôi.”

Anh không hỏi bọn họ đến làm gì, dùng chân cũng nghĩ ra được.

Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng nói: “Tần Dụ, anh sế cố gắng, không để cho em không phải hối hận về quyết định ngày hôm nay.”

Tân Dụ nghe anh nói vậy thì khế mỉm cười. Trên thực tế, cho dù cho cô và Chương Bách Ngôn có kết cục ra sao, cô cũng sẽ không bao giờ hối hận.

Cô nhìn anh một lúc, sau đó bảo anh đợi, nói muốn cho. anh một thứ.

Tân Dụ vội đi lên lầu, đến khi đi xuống thì lấy ra một tấm thẻ ngân hàng và cả một hộp trang sức.

Cô đưa toàn bộ những thứ này cho Chương Bách Ngôn, rồi nói: "Anh giữ số tiền này đi, đây là tài sản trước hôn nhân của em, anh có thể dùng nó để bắt đầu lại."

Tổng tiền mặt cô có là hơn 40 triệu, cộng thêm đồ trang sức của cô khoảng thêm 20 triệu nữa, tổng cộng là 60 triệu.

Chương Bách Ngôn không muốn nhận.

Nhưng Tần Dụ lại nói: “Coi như là vốn em đầu tư đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement