Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Nhà cửa đã cũ, lâu năm không được sửa chữa, mặc dù không phải tầng cao nhất nhưng mưa lâu cũng sẽ thấm nước... Trong khe hở sàn gác phía trên cửa sổ, bắt đầu nhỏ nước.

Trước kia, sao Tân Dụ có thể thấy được chuyện này chứ?

Cô cầm thau rửa mặt hứng nước, một giọt hai giọt, mới nửa tiếng thế mà hứng gần nửa thau.

Khi nước trong thau sắp đầy, cô phải đi đổ, nếu không trong nhà sẽ bị ngập. Cô nghĩ, may mà mẹ không ở lại. Nếu không, thực sự sẽ không quen!

Gạch thấm nước rất trơn, Tân Dụ đi hai bước thì không dám động đậy nữa, cô trở lại giường.

Cô mang thai, sợ đứa bé xảy ra chuyện.

Cô hơi sợ, cũng hơi uất ức.

Cô thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ lùi bước, cô nghĩ, cô nên thuyết phục. Chương Bách Ngôn dùng tiền của mình, sau đó bọn họ ở chỗ tốt hơn một chút... Hoàn toàn không cần khổ cực như vậy.

Lúc sấm sét thét gầm, bên ngoài vang lên tiếng động.

Cánh cửa mở ra rồi khép lại.

Chương Bách Ngôn nhanh chóng bước vào phòng ngủ, sau đó anh nhìn thấy vợ mình rúc ở trên giường, vẻ mặt luống cuống nhìn hai cái thau trên mặt đất, nước đầy, sàn nhà trơn trượt.

Có vẻ như cô sắp khóc!

Chương Bách Ngôn vừa đau lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, may mắn cô không sao, đứa nhỏ cũng không có chuyện gì.

Lúc anh nhìn cô, Tân Dụ cũng nhìn anh.

Toàn thân anh đều ướt đẫm, giày da dưới chân dính đầy bùn, như thể vừa từ vùng quê nào đó vội vã chạy về.

Như là băng qua gió mưal Cuối cùng, Chương Bách Ngôn đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Tân Dụ không kìm được mà khóc, cô rất thành thật nói với anh, cô chưa từng

sống ở nơi như vậy, trước khi anh trở về cô đã hối hận... Nhưng khi thấy anh trở về, cô lại cảm thấy tất cả đều ổn.

Chương Bách Ngôn ôm cô.

Thật lâu sau, anh khàn giọng nói: “Anh biết! Tân Dụ, chúng ta chuyển đến nơi khác ở đi!”

Đổi một căn nhà tốt một chút, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng anh phải buông bỏ lòng tự trọng, dùng tiền của vợ anh.

Tần Dụ ở trong lòng anh nhẹ nhàng lắc đầu, cằm cô đặt trên vai anh hồi lâu rồi khế nói: “Không dọn, sửa nhà đi, vẫn có thể ở được.”

Chương Bách Ngôn nói cô ngốc, sau đó anh lùi ra sau một bước, nhìn cô rồi lại nhìn mình.

Cả hai đều ướt.

Sàn nhà khó đi lại, anh mở tủ tìm quần áo sạch sẽ, thay cho cô.

Lúc cởi quần áo cô, ngón tay anh hơi run.

Trước kia Tân Dụ không biết thì ra ham muốn của anh lại mạnh như vậy, ở thời điểm này mà anh còn ham muốn được, hơn nữa bây giờ dáng người của cô cũng không được đẹp.

Chương Bách Ngôn nhận ra suy nghĩ của cô.

Anh nhỏ giọng nói: “Rất trắng rất mềm! Tân Dụ, đã lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ!”

Một lần vào tối qua chỉ có thể làm dịu cơn khát một chút.

Tân Dụ cho rằng anh muốn làm một lần, bởi vì anh cởi quần áo, không ngờ sau khi Chương Bách Ngôn cởi quần áo ra thì bắt đầu quét dọn vệ sinh, đổ nước. ra lau chùi, còn chỗ rỉ nước thì chỉ có thể đợi đến ngày mai sửa lại!

Cô nhìn không chớp mắt.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement