Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Tiểu Lục Hồi bị cảm.

Cô bé ở trong phòng sách của Lục Thước, trong phòng sách của Lục Thước cũng có một cái ổ nhỏ màu hồng phấn, trước đây Lục Từ rất thích chui vào đó, bây giờ đổi thành Tiểu Lục Hồi.

Nhóc con chỉ vừa khó chịu thì Lục Thước đã phát hiện rồi.

Lục Thước khép tài liệu lại, đứng dậy đi qua rồi ngồi xổm xuống: “Sao vậy? Lại đây cho cậu xem nào.”

Tiểu Lục Hồi mặc váy ngắn chạy tới.

Nhóc con nước mắt lưng tròng, trông hơi uất ức, mũi cũng ửng đỏ... Có lẽ là do chiều tối hôm qua bị gió thổi nên bây giờ bị cảm.

Lục Thước ôm lấy nhóc con chạy xuống lầu.

Cả biệt thự ngoại trừ người giúp việc ra, thì cũng chỉ có hai người bọn họ, Lục Thước vừa đi vừa an ủi cô bé: “Chúng ta đi xin thím Chu ít thuốc cảm, cục cưng uống thuốc cảm là sẽ khỏe thôi.

Tiểu Lục Hồi hít mũi, vô cùng yếu ớt.

Lục Thước nhìn Tiểu Lục Hồi, tựa như nhìn thấy Lục U khi còn bé, nhỏ xíu xìu xiu, rất dễ nuôi.

Dưới lầu, thím Chu nhìn thấy bọn họ đi xuống.

Ông chủ thật là đẹp trai!

Làm việc ở nhà cũng mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen, toàn thân đều toát lên vẻ đẹp trai khó tả... Trong tay còn ôm một đứa bé đáng yêu, hình ảnh kia đẹp mắt không nói nên lời.

Lục Thước vừa xuống lầu vừa nói: “Thím Chu, thuốc cảm của Tiểu Hồi để ở đâu rồi?”

Thím Chu khẽ than.

Bà ấy nói: “Cô chủ nhỏ bị cảm à! Vậy thì không được rồi, tôi đi lấy ngay đây.”

Mọi người trong nhà đều thương Tiểu Lục Hồi, thím Chu cũng thương cô bé đến tận xương tủy, không chỉ lấy thuốc cho cô bé mà còn pha một ly nước mật ong, sợ bé con thấy đắng.

Lúc uống thuốc, cô bé ngồi trên đùi Lục Thước.

Cô bé tự cầm lấy hai quai của cái ly, ngoan ngoãn uống ly thuốc đẳng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn nhúm lại... Còn Lục Thước thì cầm điện thoại di động xử lý công việc.

Gần đây có một dự án phát triển, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Cũng chỉ là công trình mấy chục triệu, tỷ suất lợi nhuận cũng có hạn, nhiều nhất là ba bốn triệu.

Chương Bách Ngôn đấu thầu!

Lục Thước đã xem qua hồ sơ đấu thầu của anh, thành thật mà nói, tình huống hiện tại của Chương Bách Ngôn cũng không đủ tiêu chuẩn, quá mạo hiểm... Tuy rằng dự án mấy chục triệu đối với Lục Thị mà nói chỉ là muối bỏ bể, nhưng đây không phải phong cách làm việc của Lục Thước.

Chuyện này khiến anh do dự cả buổi sáng.

Tiểu Lục Hồi uống thuốc xong, yếu ớt muốn Lục Thước ôm, cô bé không chịu uống mật ong chỉ muốn cậu mình ôm một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát lên cánh tay Lục Thước.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement