Tân Dụ đo nhiệt độ cơ thể rồi cho cậu uống thuốc, nhưng nửa tiếng sau Tiểu Tần Phấn vẫn không hạ sốt.
Cô nhẹ nhàng đưa tay sờ trán cậu, rất nóng. Cô lập tức quyết định đi bệnh viện.
Cô vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu, gọi tên cậu, cúi đầu áp sát vào cậu nói định đưa cậu tới bệnh viện. Tiểu Tân Phấn đã hơi mê man nhưng vẫn lập tức vùng vẫy định mặc quần áo, muốn tự đi xuống tầng.
Trong lòng Tần Dụ chua chát.
Cô biết mình đối xử với cậu không tốt, đúng là hơi cay nghiệt, vậy nên cho dù cậu đang nửa tỉnh nửa mơ cũng muốn làm tốt nhất. Cô sờ đầu Tiểu Tân Phấn, bế cậu lên.
Tiểu Tần Phấn vùi đầu trong lòng cô, không chịu chui ra. Mặc dù đang sốt, cậu vẫn bật khóc hu hu... Bàn tay nhỏ bé siết rất chặt. Tân Dụ cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào cậu, trong lòng càng thêm chua xót.
Thực ra cô trách cậu, còn cậu biết trách ai, vốn dĩ cậu đâu có thể lựa chọn xuất thân của mình, nếu không làm gì có ai tình nguyện trở thành con riêng của người ta? Tần Dụ khẽ lên tiếng: “Chúng ta thay quần áo, tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
Thằng nhóc trợn tròn mắt, giật mình một cái, liền tự làm.
Tần Dụ lấy quần áo, để cậu ngồi bên mép giường, dựa vào người mình, mặc dù cô chưa từng chăm sóc trẻ con nhưng lúc này vô cùng thành thạo, có lẽ đây chính là bản năng của phụ nữ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tân Phấn nóng tới mức đỏ bừng, khi bước. xuống giường cũng có cảm giác lâng lâng, nhưng cậu không cần thím giúp việc cõng, nói sợ bà mệt... Cậu rất hiểu chuyện, biết thím giúp việc tới là để chăm sóc em bé tương lai, cậu là một đứa trẻ lớn, bà ta không thể cõng cậu được. Thím giúp việc nhìn cậu như vậy vô cùng đau lòng, nửa ôm nửa đỡ cậu xuống tầng.
Tân Dụ đỡ cái bụng mang thai hơn sáu tháng, xuống tầng bắt xe.
Tài xế cũng là người tốt, thấy hai người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ, không có người đàn ông nào theo giúp đỡ, liền tiến tới giúp hai người bế Tiểu Tần Phấn lên xe, đặt cậu lên xe xong rồi hỏi: “Đàn ông nhà này đâu hết rồi?”
Tân Dụ nhẹ nhàng trả lời: “Đi công tác! Không về kịp.” Tài xế thuận miệng nói thêm một câu: “Thế này thì làm sao mà làm bố được, đã sắp làm bố rồi mà còn để vợ con ở nhà một mình, may mà còn có người giúp việc chăm sóc đấy.”
Tiểu Tân Phấn mím chặt môi.
Bàn tay nhỏ bé của cậu im lặng giữ lấy Tần Dụ, cậu sợ cô nói cậu không phải con của cô... Cậu sợ người khác biết được xuất thân chẳng hề vẻ vang chút nào. của mình.
Khi tài xế ngồi lên xe, Tân Dụ lại nhẹ nhàng nói: “Đợi anh ấy trở về, sẽ trao đổi một chút!”
Tài xế đạp ga. Ông ấy cảm thấy Tiểu Tân Phấn đẹp trai, bèn nhìn kỹ hơn qua gương chiếu hậu, cười nói: “Đứa trẻ này giống cô thật đấy! Ngoại hình của hai mẹ con giống y như nhau!”
Tiểu Tần Phấn lại căng thẳng.
Tân Dụ đưa tay xuống, tìm thấy tay cậu, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nóng bỏng của cậu.
Cô để Tiểu Tần Phấn dựa vào vai mình.
Cô cẩn thận ôm cậu, dịu dàng nói cậu có thể ngủ một giấc, khi nào tới bệnh viện cô sẽ gọi dậy... Tiểu Tân Phấn dựa vào trong lòng cô, cảm nhận được sự dịu dàng của người phụ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu còn đỏ hơn cả vừa nãy.
Tần Dụ nhìn dáng vẻ này của cậu, hoảng hốt nhớ ra, cậu cũng mới chỉ tám tuổi mà thôi.
Đến bệnh viện, tài xế rất tốt bụng, còn bế Tiểu Tân Phấn vào phòng cấp cứu nhưng không chịu lấy thêm tiền, ông ấy nói thấy hai người phụ nữ các cô cũng không dễ dàng gì.
Tân Dụ cảm ơn ông rồi vội vàng đi tìm bác sĩ.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!