Sau một lúc hỗn loạn.
Tân Dụ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Lục Khiêm lại vận dụng mối quan hệ của mình để điều cô đến phòng VIP tốt nhất.
Một tầng chỉ có bốn phòng, khá yên tĩnh, thích hợp ở cữ.
Ông cũng đến thăm Tân Dụ.
Lục Khiêm chống nạng nhìn bốn phía rồi nói: “Ở đây rất tốt! Ở cữ chỗ này đi! Mọi việc đều có bác sĩ lo liệu, đứa bé lớn cũng có phòng ở đây. Tiểu Chương, không phải thỉnh thoảng cậu cũng có việc sao, cũng có thể xử lý được!”
Đây thực sự là sắp xếp tốt nhất.
Chương Bách Ngôn không nói nên lời từ chối, đành chân thành cảm ơn Lục Khiêm.
Lục Khiêm nhìn Minh Châu: "Được rồi, ở đây cũng không có việc gì nữa! Chúng ta đến chỗ Thúc Bình xem thử, chắc đã đợi từ lâu rồi!"
Minh Châu rũ mi mắt, nói được.
Bà thấy Tiểu Tân Phấn không tệ bèn cố ý để lại số điện thoại và địa chỉ, bảo đứa bé khi nào được nghỉ thì đến Lục Viên chơi. Tiểu Tân Phấn nhìn Chương Bách Ngôn, không dám dễ dàng đồng ý.
Chương Bách Ngôn sờ đầu cậu: "Đi đi, em đi là được!"
Tiểu Tân Phấn cũng thích Minh Châu nên vui vẻ gật đầu.
Khi Lục Khiêm và Minh Châu rời đi lại không khỏi nhìn họ lần nữa, cuối cùng vẫn rời đi trước... Ra tới bên ngoài, Lục Khiêm hỏi Minh Châu: "Có tiếc nuối không? Người ta cũng mỹ mãn rồi!"
Minh Châu ôm cánh tay ông, dừng một chút rồi nói: "Cũng không gọi là tiếc nuối, có duyên vô phận thì đúng hơn. Cậu ấy rất tốt, có một đứa bé như Tần Dụ ở cùng thì cuộc sống sau này cũng sẽ không tệ lắm. Tiểu Tân Phấn cũng tốt, hiện giờ trong nhà có mấy người cũng coi như náo nhiệt..."
Lục Khiêm lại cười: "Náo nhiệt thì có ích gì? Ngày nào cũng ồn ào! Bà nhìn nhà mình xem, khắp nhà toàn là trẻ con bò tới bò lui. Nếu đám nhóc bên Minh mà tới tham gia nữa thì tôi thấy tôi cũng không có chỗ đặt chân rồi."
Minh Châu liếc ông: "Cứ thỏa mãn đi!"
Lục Khiêm nắm lấy tay bà.
Làm sao ông có thể không hài lòng, có bà bầu bạn hơn nửa cuộc đời, ông vô cùng hài lòng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Chương Bách Ngôn nửa ngồi bên giường, khẽ vuốt tóc trên trán vợ, trâm thấp dịu dàng nói: "Vất vả rồi!"
Sắc mặt Tân Dụ hơi tái nhợt.
Nhưng khóe môi cô lại nở nụ cười, cô nói: “Chương Bách Ngôn, ôm đứa bé tới đây cho em xem một chút... Em muốn nhìn thăng bé.”
Chương Bách Ngôn đi tới bế đứa trẻ.
Đứa bé vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, đỏ hỏn, giống như một con khỉ nhỏ xấu Xí.
Nhưng Tiểu Tân Phần lại rất tò mò, cứ đi theo sau anh, luôn muốn nhìn xem... Khi Tân Dụ cho Tiểu Chương Vũ bú, cậu mới đỏ mặt quay lưng lại, chạy sang phòng bên cạnh.