Cô và Lục Khiêm có tình cảm sâu đậm, dù có khó khăn đến mấy vẫn có thể che giấu được, buổi tối khi ăn cơm tất niên, cô luôn miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt nhìn Lục Khiêm ươn ướt, Lục Khiêm cười nói: “Lớn như vậy còn muốn tiền mừng tuổi hả!”
Dấu nói như vậy nhưng ông vẫn chol
Lục U lại nhịn không được mà khóc.
Cô sợ mất bình tĩnh, rời ghế vào toilet.
Lục Thước nhìn Diệp Bạch: “Các cậu lại cãi nhau à?”
Diệp Bạch cười khổ thừa nhận: “Đúng vậy! Trước khi ăn cơm lại ầm ï một trận!”
Lục Khiêm khoát tay: “Còn không mau đi dỗ? Dỗ xong rồi trở về ăn cơm cho đàng hoàng, xong xuôi rồi các cô các cậu có muốn tiếp tục cãi vã sao cũng được.”
Diệp Bạch mỉm cười rời khỏi bàn.
Anh vào toilet, Lục U đã rửa mặt.
Vẻ mặt anh nghiêm trọng, nhưng vẫn cố gắng trêu chọc cô, nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ của cô: “Khóc thành mèo con rồi đây này! Không muốn đi ăn nữa hả?”
Lục U lắc đầu, cô thật sự không chịu nổi, cô sợ lộ tẩy trước mặt mẹ.
Diệp Bạch đưa cô rời đi.
Cuối cùng bọn họ đi tới thư phòng của Lục Khiêm, căn lầu nhỏ ở đó vẫn còn, Lục U cũng đã trưởng thành thành người lớn, không nằm vào được nữa... Diệp Bạch mở lò sưởi, kéo cô ngồi trên sàn nhà.
Anh bảo cô kể chuyện khi còn bé.
Lục U nói cô không muốn nói chuyện...
Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Vậy nghe anh nói được không? Anh kể chuyện trước kia cho em nghe.”
Lục U hếch mũi: “Nói về bạn gái trước kia của anh đấy à?”
Diệp Bạch ôm vai cô: “Ngốc nghếch! Đã là chuyện năm nào rồi! Anh đã quên từ lâu!”
Rồi anh nói từ khi bọn họ quen biết, đều chỉ nói hồi ức chung của bọn họ, nói lúc anh gặp cô cô vẫn còn bé lắm, nói lúc ấy lá gan cô thật lớn, anh đang bơi mà cô cũng dám sờ anh.
Diệp Bạch cầm tay cô, vòng qua eo mình.
Giọng anh trầm thấp: “Lục U, mặc kệ em có tha thứ cho anh hay không, đời này anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Cô không nói gì, chỉ tựa vào vai anh.
Cô không có tâm trạng để nghĩ về điều đó.
Diệp Bạch nghiêng đầu, hôn cô một lúc.
Khi buông cô ra, cô lẳng lặng nhìn anh, lúc anh hôn lại cô cũng không lảng tránh... Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Hai người các cô các cậu còn đang thưởng hoa dưới trăng đấy à! Tiểu Lục Ngộ nhà chúng ta tỉnh rồi, đói bụng kêu ùng ục cũng không có người nghiêm túc trông coi, các cô các cậu không biết làm bố mẹ đứa nhỏ này thì giao cho tôi và mẹ các cô các cậu chăm sóc, tôi cảm thấy xương cốt già này của tôi ít nhất còn có thể sống thêm mười năm nữa đấy.”
Ông ấy không nói còn đỡ, vừa nói Lục U đã nhịn không được cay mũi: “Bố ơi!"
Lục Khiêm nhìn cô: “Làm sao đấy?”
Ông ấy lại nhìn về phía Diệp Bạch: “Không tốt nhỉ, cậu bắt nạt nó đấy à?”
Ở đây không có người ngoài, Diệp Bạch dứt khoát nói thẳng: “Bố, bố đã xem báo cáo chưa?”
Lục Khiêm: “Báo cáo gì cơ?”
Diệp Bạch lấy đồ vật ra đưa cho ông ấy, ánh mắt sâu thẳm: “Bố không định nói cho mẹ sao?”
Lục Khiêm nhận lấy, nhìn kỹ nói: “Cái này không phải của tôi mà, trên này viết Lục Khiêm 37 tuổi, bây giờ tôi đã hơn 73 tuổi, sao cái này lại là của tôi được chứ!”
Diệp Bạch: ....
Lục U:...
Lục U dù sao cũng là con ruột, vài giây sau đã xốc lại tinh thần, cô nhìn Diệp. Bạch rất ghét bỏ nói: “Ngu chết đi được!” Nói xong cô nhanh chóng đứng dậy chạy đi!
Diệp Bạch cầm lấy báo cáo nhìn lại một lần, anh cười khổ: Bố, bố đúng là gừng càng già càng cay mà.”
Lục Khiêm khoát tay: “Cái gì gừng cái gì cay cơ! Nghe không hiểu nhat” Diệp Bạch nhìn bóng lưng của ông ấy, trong lòng nhẹ nhõm.
Anh đi tới bên cửa sổ, nhìn những gợn sóng ở sân sau, rất thích hợp để bơi lội vào mùa đông... Thế là anh đi thẳng ra sân sau, cởi áo sơ mi và quần dài, chỉ mặc. một chiếc quần lót hình viên đạn màu đen khi bơi. Sau vài vòng, anh bơi vào bờ.
Lục Thước ngồi xổm, cười nói: “Hơn nửa đêm biểu diễn cho ai xem đấy! Sau khi bố tôi ra ngoài, dáng người cậu có luyện thêm nữa, tôi thấy cũng chỉ là ngực to không não, ít nhất ba tháng Lục U cũng không để ý đến cậu! Thật sự là quá mất mặt!”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!