Khương Lan Thính dừng lại, anh ta hiếm khi nào thấy Hoắc Kiều đáng thương như vậy bèn nhẹ giọng dỗ dành: “Không hỏi nữa, em đừng khóc!”
Hoắc Kiều đấy anh ta ra, vòng tay lại bảo vệ chính mình, giọng nói thêm nghẹn ngào: “Giờ thì như ý anh rồi đó, Tôn Tư Nam bỏ tôi rồi! Tôi và anh ấy là thật lòng nhưng còn anh thì sao? Anh đến gặp tôi là vì muốn cùng tôi đi hết cuộc đời hay chỉ là xúc động nhất thời? Trong lòng anh tôi chẳng qua chỉ là thú vui cho anh tiêu khiển mà thôi, cần thì lấy chán thì vứt đi…”
“Như thế thì anh không cần phải chịu trách nhiệm với ai cả nhưng thứ tôi cần là một người bạn đời kìa!”
“Tôi hỏi anh, dù cho chúng ta quay lại thì anh có dám cưới tôi không? Ngay thời khắc này anh có thế quyết định lấy tôi không?”
Khương Lan Thính không thể quyết định… cũng không thế đưa ra lời hứa hẹn!
Hoắc Kiều ngửa đầu kìm nén những giọt nước mắt chực trào, giọng nói run run: “Vậy anh đến đây để làm gì? Khương Lan Thính, con người Hoắc Kiều tôi dù có tệ đến đâu cũng không đến
mức chỉ xứng làm bạn tình của anh chứ hả! Anh đến với Tống Thanh Thanh còn hứa hẹn được một cuộc hôn nhân, còn tôi… chỉ là trò đùa của anh thôi phải không?”
“Hoắc Kiều, tôi không có ý đó!”
“Chứ ý anh là gì?”
Khương Lan Thính bình tĩnh suy ngẫm lại cảm xúc của mình, liệu có thế cho cô ấy một hứa hẹn hay không…Anh ta nhận ra rằng mình không thể bởi vì quãng thời gian hai người bên nhau chưa từng khiến anh có ý định kết hôn với cô ấy, hôm nay đến gặp cô ấy cũng chỉ do men say thôi thúc, chứ không hề…
Hoắc Kiều không tức giận nữa, kết cục này chẳng phải cô ấy đã đoán trước được rồi sao… Cô ấy cất giọng đầy vẻ mệt mỏi: “Khương Lan Thính, từ nay về sau, cho dù có thêm Lý Tư Nam hay Lâm Tư Nam đi chăng nữa thì anh cũng mặc kệ tôi đi, chúng ta thực sự kết thúc rồi! Tôi muốn được kết hôn và sinh con, tôi muốn có một gia đình của mình, sau này ra đường có thấy tôi đi cùng người khác thì xin anh hãy giả mù buông tha cho tôi đi!”
Khương Lan Thính muốn nói hãy cho anh ta thời gian đế suy nghĩ… Nhưng nói ra lời này thì chẳng khác gì một thằng tồi. Nhìn những giọt
nước mắt của Hoắc Kiều, trái tim anh ta đau đớn: “Có phải tôi đã khiến em tổn thương rất nhiều không?”
“Không, không có! chỉ cần bây giờ anh cút đi là được!”
Khương Lan Thính nhìn cô ấy một hồi lâu rồi mới rời đi, lúc ra ngoài thì vô tình gặp người giao thức ăn… Hai phần bữa ăn khuya. Anh ta nhớ Hoắc Kiều thích nhất món này, thỉnh thoảng cô ấy sẽ len lén đặt ăn đêm nhưng đặt xong thì lại sợ mập, thế là chỉ ăn một nửa còn một nửa thì để cho anh ta ăn. Anh ta không thích ăn khuya càng không thích những thứ đồ ăn linh tinh này nên trước giờ đều không cho cô ấy ăn. Lần này đến lượt Tôn Tư Nam chiều hư cô ấy nhưng bị anh ta phá đám!
Khương Lan Thính xuống lầu ngồi vào trong xe, anh ta bấm số gọi cho Anna bảo cô ta không cần làm nữa… Anh ta nhớ lúc đó nước mắt Hoắc Kiều chực rơi, tim anh ta đau nhói.
Anh ta không dây dưa với Hoắc Kiều nữa nhưng cũng không hề nghe được tin tức gì về Tôn Tư Nam và cô ấy, không biết là tốt hay là xấu nhưng… Hoắc Kiều vẫn hận anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!