Khương Lan Thính gắp thử một đũa, vừa bỏ vào mồm liền phun ra, vẻ mặt câm nín không nói nên lời.
Hoắc Kiều không muốn phải tự nấu cơm nhưng đến nước này rồi không thế nào trông cậy vào cậu ấm đó được nữa.
Cười chết mất, ngẫm lại anh ta quyết định chọn Tống Thanh Thanh chẳng khác nào tìm một bảo mầu về hầu hạ cơm nước cho anh ta, quả là một cặp đôi hoàn hảo!
Hoắc Kiều vo gạo rồi lấy một vài lát thịt xông khói cùng một ít cải thìa. Bước tiếp theo là nhóm lửa nhưng cô lại không có bật lửa, cô kêu Khương Lan Thính đưa bật lửa nhưng anh ta nhất quyết không cho, đòi phải cho anh ta ăn cơm chung.
Hoắc Kiều cười khẩy: “Ai nấu thì người đó ăn!”
Khương Lan Thính nghênh mặt khoanh tay: “Vậy thì cùng nhau nhịn đói đi!”
Hoắc Kiều thầm mắng anh ta nhỏ nhen nhưng cuối cùng đành phải miễn cưỡng thỏa hiệp. Cô vo thêm một chén gạo nữa nhưng lại không nỡ lấy thêm thức ăn, Khương Lan Thính thấy vậy thì nói: “ít vậy sao hai người ăn đủ?”
Hoắc Kiều không nghe, nói lại: “Lỡ đâu bên đoàn ê-kíp không tiếp tế lương thực thì đến lúc đó cháo cũng không có mà ăn, tiết kiệm một chút đi.”
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng và mềm mại, không hiểu sao Khương Lan Thính lại rung động. Anh ta không biết cảm giác đó là gì, mãi đến sau này mới nhận ra… Đó là vẻ đẹp đằm thắm của một người phụ nữ, thứ mà anh ta không thể
tìm thấy được ở Tống Thanh Thanh.
Hoắc Kiều bảo anh ta đi thối lửa, Khương Lan Thính ngoan ngoãn làm theo.
Điều khiến anh ta bất ngờ là Hoắc Kiều có thế nấu ra được một bữa cơm ngon miệng đến lạ. Cơm nấu bằng bếp lò tỏa ra hương thơm phức, phằn cháy sém dưới đáy nồi có thế để nguội chút nữa ăn vặt nhai đỡ buồn miệng, món cải thìa xào thịt xông khói thì xanh mướt và vô cùng vừa miệng. Khương Lan Thính một hơi chén sạch.
Thanh niên trai tráng cao một mét tám sáu lại còn đói bụng cả nửa ngày trời, một bát cơm với tí rau hiển nhiên là không đủ cho anh ta, thế là Hoắc Kiều lặng lẽ chia cho anh ta nửa bát.
Khương Lan Thính thấy vậy, nói: “Em ăn bấy nhiêu sao đủ?”
Hoắc Kiều cúi đầu thong thả tiếp tục ăn cơm, nói không rõ: “Cơm nước xong xuôi tôi đi nằm, anh lo mà ăn rồi dọn dẹp các thứ đi, rửa bát rồi quét dọn, với cả phải mang chăn nệm đi phơi nắng nữa, mùi mốc chịu không nổi!”
Khương Lan Thính cười thầm: Quả nhiên tính tình vẫn tiếu thư như vậy.
Anh ta tiếp tục ăn một lúc rồi hỏi: “Chỉ có một chiếc giường thì buổi tối làm sao ngủ được?”
Hoắc Kiều không chút nghĩ ngợi liền đáp:
“Tôi cho anh một cái chăn, anh ra ngủ trên cái ghế đó đi, nếu không đồng ý thì ngày mai tách ra ăn riêng!”
Khương Lan Thính tức cười, cô ấy dám dùng mấy bát cơm này uy hiếp anh ta!
Nhưng rồi cũng phải chấp nhận.
Chiều hôm đó, Hoắc Kiều đem ghế ra ngoài phơi nắng. Khương Lan Thính quét dọn phòng ốc thuận tiện dọn luôn cả phòng tắm, nhờ vậy mà anh ta phát hiện… Phòng tắm ở đây không có nước nóng.
Đàn ông như anh ta không quan trọng nhưng Hoắc Kiều nhất định sẽ không chịu nối, cơ thể cô ấy vô cùng nhạy cảm.
Kiếm được cớ để trêu chọc cô, tâm trạng Khương Lan Thính bỗng chốc vui vẻ hơn hẳn.
Dọn dẹp xong xuôi, anh ta tắm rửa một phen rồi quấn khăn tắm nghênh ngang bước ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!