Cô muốn chạy trốn, nhưng anh không cho. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, lúc này anh dường như có cảm giác mình là một người cha hiền từ... Khương Lan Thính biết bản thân chắc chắn muốn kết hôn, nhưng trước nay anh chưa bao giờ thực sự mong ngóng có một đứa con. Chỉ là bây giờ, anh lại khao khát muốn có một đứa con của anh với Hoäc Kiều.
Anh muốn có một bé gái giống Hoắc Kiều.
Lúc này, anh thậm chí bắt đầu thấy ghen tị với Hoắc Minh, có nhiều con như: vậy.
Anh xúc động, cúi đầu dịu dàng nói nhất là có một bé gái.”
“Chúng ta sinh hai đứa được không? Tốt
Hoäc Kiều còn đang chìm trong bi thương, anh lại nghĩ tới việc có con...
Cô đang chuẩn bị nói gì đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ kèm theo giọng của Hoắc Tây: “Lên trên này lâu vậy, sao còn chưa xuống dưới ăn cơm? Mọi người đang chờ em đấy!”
Hoắc Kiều hơi kinh ngạc, sau đó bèn muốn bảo Khương Lan Đình trốn đi.
Nhưng Hoäc Tây đã mở cửa.
Hoắc Tây đứng ở cửa, vẻ mặt như đang nghiền ngẫm, cô ấy cười tủm tỉm: à cậu chủ nhà họ Khương à! Mới nãy thấy anh trong sân, tưởng đâu anh tới
nhà họ Hoắc chúng tôi để thăm thú phong cảnh, sao, thấy phòng em gái tôi như nào?
Cô ấy lại thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Hoắc Kiều.
Hoắc Tây đi tới, tấm tắc hai tiếng: “8.8 karat 6 mặt của hãng Blue, chắc là tốn không ít tiền nhỉ! Là nhẫn kim cương cầu hôn à?”
Cô ấy đanh đá chua ngoa, da mặt lại dày.
Khương Lan Thính dù có tệ đến đâu đi chăng nữa thì so với Hoắc Tây vẫn còn non lắm.
Anh rất lễ phép nói: “Đúng vậy, chị Tây, chúng em chuẩn bị kết hôn!”
Hoäc Tây thẳng tay tháo cái nhẫn kim cương kia ra.
Hoắc Kiều: “... Hoắc Tây hung dữ lườm cô một cái:
“Cậu chủ Khương này, hai nhà chúng ta khác với gia đình bình thường, tình cảm giữa anh với Hoắc Kiều cũng vậy phải không! Thủ tục phải tuần tự, con gái mà tự đồng ý trước là mất giá đấy. Việc này phải để người lớn làm trước, rồi hai người chỉ làm tượng trưng thôi là được. Đến lúc ấy đừng nói là nhẫn kim cương bao nhiêu carat, có là lá thép cũng được! Em gái tôi mà muốn gả thì tôi không hó hé tiếng nào đâu!”
Tóm lại, phải được bố mẹ đồng ý trước. Cuối cùng Khương Lan Thính cũng biết thế nào là sự lợi hại của luật sư Hoäc. Hai người yêu nhau cầu hôn thôi mà cũng bị dạy dỗ cho được nữa. Anh
không giận mà vẫn điềm tĩnh lịch sự: “Đúng vậy!”
Hoắc Tây rất hài lòng.
Cô ấy vừa đấm vừa xoa, cười vui như tết: “Nếu đã thế thì chúng ta đi xuống ăn cơm thôi! Lan Thính, bát đũa của anh đã được bố mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi đấy, ngay bên cạnh Hoắc Kiều nhé! Sau này không bận gì thì sang đây chơi thường xuyên đi, dành thời gian cho hai ông bà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!