Cô bé rất giống người bố ruột có tâm địa xấu xa kia.
Nhưng Khương Lan Thích không hề ghét cô bé, còn thực sự rất thích vì dáng vẻ xinh đẹp của cô bé.
Anh xoay người kéo Tiểu Hoäc Tinh ngồi cạnh mình.
Tiểu Hoắc Tinh hắng giọng, học theo cách nói của bố cô bé: “Bố nói tối nay phải làm cho tên họ Khương say thêm lần nữa!”
Cô bé cảm thấy rất giống. Khương Lan Thính không khỏi bật cười.
Mặc dù, bây giờ anh đang đau đầu nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự vui vẻ trong lòng, có lẽ là do bầu không khí rất tốt!
Trong nhà họ Khương, anh là cháu trai lớn, gánh vác trách nhiệm nặng nề còn các anh em họ hàng phía dưới đều không làm được chuyện gì nghiêm túc, chỉ biết tiêu tiền hoang phí... Nhưng nhà họ Hoắc lại không giống như vậy, rất thân thiện!
Khương Lan Thính lại không biết. Hồi đó, mấy người kia còn đánh nhau đến mức một mất một còn. Vì Hoắc Tây mà Trương Sùng Quang không biết đã nhận bao nhiêu cú đấm từ hai anh em, có đếm cũng đếm không xuể.
Khương Lan Thính vuốt đầu Tiểu Hoắc Tinh, nhẹ giọng hỏi: “Sao cháu lại nói cho chú biết?”
Tiểu Hoắc Tinh nghiêm túc suy nghĩ: “Dì kêu cháu nói cho chú biết!”
Hoắc Kiều?
Khương Lan Thính nghe vậy thì trong lòng trở nên ấm áp, nhưng Tiểu Hoắc Tỉnh lại nói thêm: “Dì nói sợ chú chết, danh tiếng của dì còn chưa lấy lại được và cổ phần công ty cũng chưa nằm trong tay!”
Khương Lan Thính:...
Tiểu Hoäc Tinh nằm sấp xuống và nhìn kỹ anh, còn sờ mặt và chiếc mũi cao thẳng của anh, cuối cùng còn lộ ra vẻ mặt đồng ý như người lớn nói: “Dáng vẻ thật đẹp! Cháu đại diện cho mặt trăng đồng ý chú và dì ở bên nhau!”
Khương Lan Thính:...
Tiểu Hoäc Tinh nhảy xuống ghế sô pha và bỏ chạy!
Khương Lan Thính nghĩ đến bữa tối thì da đầu tê dại, năm đó không muốn cử động.
Một lúc sau, tầng dưới vang lên âm thanh ô tô khởi động, sau đó cửa phòng ngủ mở ra.
Hoắc Kiều bước vào.
Khương Lan Thính nghiêng đầu nhìn cô, cô đã thay váy và mái tóc dài tết thành bím tóc xương cá, che đi vẻ kiều diễm, làm cho cô trông trong sáng hơn rất nhiều... Nhưng dù thế nào đi nữa thì cô cũng rất đẹp.
Khương Lan Thính đưa tay gọi cô tới, đợi đến khi cô ngồi cạnh anh thì anh lại
thấy không hài lòng mà kéo cô lại gần, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “Mấy người anh tốt của em đi mua rượu à?”
Hoäc Kiều lẩm bẩm: “Họ về nhà! Bỏ qua cho anh!”
Khương Lan Thính mở mắt: “Chúng ta thì sao?”
Hoắc Kiều cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Trong lúc họ rời đi, anh nên thu dọn đồ đạc và rời đi thật nhanh đi! Nếu tiếp tục ở lại ăn cơm thì có vẻ như rất thân thiết!”
Khương Lan Thính nghĩ, đúng là như vậy thật.
Con trai lớn, con rể cháu trai của nhà họ Hoắc đều không ở lại ăn cơm, nếu anh ở lại sẽ không hay lắm, cũng không hợp lý... Hơn nữa, anh vẫn chưa cầu hôn thành công.
Nhưng bây giờ, anh lại có hơi không muốn rời đi.
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, đặt vào lòng bàn tay và nhẹ nhàng ngắm nghía... Dường như họ chưa bao giờ thân mật và im lặng như vậy.
Trước kia họ thân thiết thì chỉ có tình cảm mãnh liệt.
Sau đó, khi đủ yên tĩnh lại không còn sự thân mật nữa.
Bây giờ vừa đúng lúc!
Anh thích cô, thực ra anh có thể cảm nhận được cô cũng thích anh, chỉ là con gái lại dè dặt, không chịu nói ra...