Bộ phim Hoắc Kiều đang xem là một bộ phim cũ từ nhiều năm trước, tên là ÁNgày nghỉ La Mã)...
Nghe thấy giọng anh, cô ngước mắt lên.
Thật ra đã hai ba ngày rồi cô và Khương Lan Thính không gặp nhau, anh bận rộn nhiều việc, cô cũng không rảnh... Dù đêm nào hai người cũng ngủ chung trên một giường nhưng thời gian thực sự gặp nhau không nhiều.
Hồi lâu sau, cô ngồi dậy bình thản nói: “Anh ăn chưa?”
Khương Lan Thính cởi áo khoác ra vắt lên ghế sô pha.
Anh ngồi xuống cạnh cô, hỏi ngược lại: “Sao em không ngủ trước đi?”
Hoắc Kiều trừng mắt, nhìn thẳng anh, cô cũng hỏi lại một câu: “Sao anh lại về muộn thế?”
Đôi bên cùng nhau im lặng một hồi.
Khương Lan Thính lẳng lặng ôm cô một lúc, anh nói: “Xong mấy việc này tôi sẽ rảnh, gần đây công ty nhiều việc, sau này tôi sẽ ở bên em nhiều hơn, em muốn đi đâu du lịch không?”
Hoắc Kiều có thể nhìn ra sự miễn cưỡng của anh.
Cô tin Khương Lan Thính vẫn thích cô, nhưng việc Tống Thanh Thanh chết trước mặt anh đã tạo thành ảnh hưởng lớn. Con người có một bản năng là bảo vệ bản thân mình khỏi vết thương. Cô đoán mỗi ngày khi đối mặt với cô anh sẽ nhớ tới dáng vẻ chết thảm của Tống Thanh Thanh.
Anh sẽ áy náy, như thế thì làm sao họ có thể ngọt ngào hạnh phúc được?
Đã qua lâu rồi nhưng anh vẫn chưa bước ra được khỏi đó, cô cũng không muốn mặt dày dán lên. Hoắc Kiều nghĩ chút rồi nói: “Tôi mới nhận một bộ phim ở nước ngoài, có lẽ phải quay trong khoảng nửa năm.”
Khương Lan Thính buông cô ra.
Dưới ánh đèn, sắc mặt anh không tốt. Hồi lâu sau anh đứng dậy cởi cà vạt ra, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, trông như đang chuẩn bị đi tắm, anh lơ đãng hỏi: “Trước đây không nghe em nhắc tới, là quyết định tạm thời của em à? Hoắc Kiều, sao em không thương lượng chuyện này với tôi?”
Hoắc Kiều không cho anh chạm vào.
Cô nói: “Hai ngày trước tôi đã định thương lượng với anh rồi nhưng đêm nào cũng mười hai giờ anh mới về, về rồi anh còn ở trong phòng làm việc nữa. Sáng sớm lúc tôi dậy thì anh không có ở đây, Khương Lan Thính, tôi không rõ là phải thương lượng với anh hay phải thương lượng với một người tên là chồng nữa!”
Một lát sau, cuối cùng cô vẫn phải nói ra: “Anh bận đau lòng vì Tống Thanh Thanh, nhưng anh quên anh đã kết hôn rồi, anh có vợ... Dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải điều chỉnh cảm xúc của mình để tiếp tục sống. Khương Lan Thính, tôi có độc lập đến thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn ôm hy vọng với anh, tôi muốn có cuộc sống vợ chồng bình thường... Nhưng rõ ràng anh không cho tôi được điều này, vậy tôi theo đuổi sự nghiệp của mình thì có gì sai không? Anh có thể tăng ca, tôi không thể à?”
“Sao trước đây tôi không biết miệng lưỡi em sắc bén thế này nhỉ!” Cô không nghe ra vui buồn gì từ giọng Khương Lan Thính. Nhưng Hoäc Kiều biết anh tức giận rồi.
Khương Lan Thính dừng lại một chút, anh thoáng bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Ý tôi không phải là tôi không muốn em tập trung vào sự nghiệp...”
Hoắc Kiều khẽ cắt đứt lời anh nói: “Thế lúc anh cưới vợ anh có nghĩ mình sẽ cưới phải một nữ cường nhân không? Anh thích dáng vẻ xinh đẹp của tôi, muốn tôi mãi mãi ở nhà chờ anh... Nhưng Khương Lan Thính ơi, lúc tôi ở nhà chờ anh, anh lại không quay về!”
Nhìn chung anh đã hiểu được ý cô muốn nói.
Không thể không đi được!
Tóm lại thì trong lòng anh vẫn quan tâm cô, thích cô và cũng áy náy. Anh định xuống nước trước: “Nếu em muốn đi thì cứ đi đi, nhưng cùng lắm chỉ nửa
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!