Cô vẫn chưa phát hiện ra anh.
Mãi cho đến buổi công chiếu ngày hôm sau, cô đứng trên sân khấu hát xong ca khúc chủ đề bằng Tiếng Anh kia, xuống sân khấu, cô mới phát hiện Khương Lan Thính ở ngay bên dưới, anh ôm con xem cô biểu diễn.
Anh ngồi ở vị trí ngay bên cạnh cô, im lặng chăm chú nhìn cô.
Dường như anh đã chờ cô rất lâu...
Trong một giây đó, tâm trạng của Hoäc Kiều vô cùng phức tạp, nhưng ở nơi này có rất nhiều người đang nhìn cũng như người quen của cô, cô vẫn cố gắng đè nén và kiếm chế, đi xuống dưới, Khương Lan Thính đứng dậy đón cô.
Vô số ống kính nhắm thẳng về phía họ.
Dưới vô số ống kính máy ảnh, anh cúi người hôn lên hai má cô, không nói gì... Bởi vì trên thế giới này, anh chính là người không có tư cách nói chúc mừng cô nhất, bởi vì vốn dĩ nhân vật nữ chính này thuộc về cô.
Khóe mắt Hoắc Kiều hơi ẩm ướt.
Bộ phim điện ảnh này từng là giấc mơ của cô.
Khi đó, vì tức giận nên cô mới nói muốn hai người cùng bình tĩnh lại một chút, thế nhưng thật ra cô cũng từng âm thầm ảo tưởng, nếu cô gây dựng được thành tựu trong sự nghiệp, có phải trong lòng Khương Lan Thính, cô sẽ không chỉ có mỗi ngoại hình xinh đẹp mà thôi?
Về sau, cô mang thai, giấc mơ tan biến.
Mãi cho đến tận bây giờ, cô vẫn không nói ra những suy nghĩ trong lòng này, trước đây là do kiêu ngạo không chịu nói, mà hiện tại là vì không cần thiết phải nói, bởi vì hai người họ đã như vậy rồi!
Bộ phim tiếp tục chiếu.
Thế nhưng đôi mắt Hoäc Kiều lại ẩm ướt, chỉ một khoảng thời gian ngắn mà dường như đã tua lại một lần nữa những năm tháng của cô và Khương Lan Thính, khiến cô trải qua những cay đắng ngọt bùi nơi đất khách một lần nữa.
Cô sợ mình sẽ mất bình tĩnh, bèn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
Một gói khăn giấy được đưa tới trước mặt cô.
Cô cúi đầu nhìn, thứ lọt vào tầm mắt của cô, ngoài gói [Khăn giấy mini siêu dai Vinda], còn có bàn tay tràn đầy sức mạnh nam tính của Khương Lan Thính.
Anh nhìn cô rất dịu dàng.
Anh cúi đầu nói rất xin lỗi, rồi anh nói: “Khăn giấy này là mua trong [Ngày hội mua sắm Tmalll, vú Trương nói bảy mươi hai gói chỉ có giá hai mươi chín tệ tám mươi tám, rất hời! Nhưng những năm vừa qua của chúng ta lại không có lợi, bởi vì chúng ta vẫn luôn bỏ lỡ.”
Cô chăm chú nhìn anh.
Giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cô, hốc mắt cũng đỏ ửng lên.
Cuối cùng, anh kéo cô vào lòng mình, lau nước mắt cho cô, anh nói n lỗi, Hoäc Kiều! Nhưng sau này chúng ta còn có bộ phim khác, chúng ta cũng từng trải qua vô số chuyện... Đừng khóc!”
Tiểu Khương Sanh bị bố mẹ ép thành cái bánh nhân thịt!
Cậu bé vùng vẫy móng vuốt nhỏ, ra sức kháng nghị, nhưng kháng nghị không có hiệu quả, bởi vì lúc này trong lòng người bố tên Khương Lan Thính của cậu bé chỉ có người mẹ mềm mại đáng yêu đang khóc của cậu bé.
Bọn họ rời đi trước.
Quay về khách sạn, Hoắc Kiều mới biết Khương Lan Thính lại ở ngay căn phòng bên cạnh phòng của cô... Đi vào phòng của anh mới thấy, người từ trước tới nay luôn sạch sẽ như Khương Lan Thính mà bây giờ phòng ngủ cũng loạn thành một đống, đồ đạc của cục cưng vương vãi khắp nơi.
Khương Lan Thính đỏ mặt: “Không có kinh nghiệm!”
Hoäc Kiều không nói gì, chỉ im lặng dọn dẹp lại căn phòng, còn ôm quần áo. của Tiểu Khương Sanh vào nhà tắm, cô còn nhờ người mang nước giặt quần áo và các đồ dùng khác đến.
Một lúc lâu sau, Khương Lan Thính đi đến.
Anh cũng không biết Hoắc Kiều còn có thể tự giặt quần áo bằng tay.