Hoắc Kiều nhìn ra ngoài.
Người hầu cũng không dám nhìn vào bên trong, một lát sau, Hoắc Kiều gật đầu: “Nói cho cô ấy biết, tôi sẽ xuống lầu ngay.”
Người hầu xuống lầu chuyển lời.
Hoắc Kiều vuốt ve Tiểu Khương Sanh, nhỏ giọng nói với Khương Lan Thính: “Em xuống lầu xem thử.”
Vốn dĩ, Khương Lan Thính cũng muốn xuống cùng.
Nhưng nghĩ lại, vẫn thôi.
Anh cũng không muốn hành động như một cậu bé không trưởng thành, vì thế đặt con trai lên thảm, lấy đồ chơi cho cậu bé chơi, xung quanh thảm có lan can nhỏ, không sợ cậu bé bò ra ngoài.
Anh bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra những chuyện này, hoàn toàn có thể giao cho người hầu.
Nhưng phòng ngủ chính là không gian riêng tư của hai vợ chồng, anh nghĩ, không nên cho người hầu vào.
Khoảng mười phút sau, ở cầu thang vang lên tiếng bước chân, biết Hoắc Kiều đã trở lại, khi cửa mở, anh cao giọng hỏi: “Nói chuyện gì thế? Có chuyện gì quan trọng à?”
Hoäc Kiều không đi vào phòng thay đồ.
Cô ngồi xổm trên thảm nhìn Tiểu Khương Sanh chơi đùa, dịu dàng nói: “Có lẽ phải đi sớm, đoàn phim đã tạm thời dựng bối cảnh ở đó, sáng mai bị buộc dỡ bỏ, nên tất cả phải quay vào đêm nay.”
Cũng may, cảnh quay ở ngay tại thành phố B.
Nhưng cảnh quay đó rất nặng, buổi quay chính thức ít nhất cũng phải đến năm tiếng đồng hồ, sáng sớm lại phải đi nơi khác.
Thật ra cũng thật rất vất vả, nhưng Hoäc Kiều không hối hận.
Cô không phải là người cuồng sự nghiệp, mà cơ hội ở ngay trước mắt như vậy, cô không muốn lại bỏ lỡ thêm lần nữa.
Cô cho rằng, khi Khương Lan Thính nghe được điều này, thì sẽ không vui.
Một lát sau, anh đi ra.
Anh đứng bên cạnh quầy bar nhỏ trong phòng khách, vẫn là dáng vẻ nghiêm nghị, nhưng vẻ mặt rất ôn hòa: “Bây giờ đi sao? Anh lái xe đưa em qua, ban đêm có thể nghỉ ngơi, ngồi trên xe sẽ thoải mái hơn một chút.”
Hoäc Kiều nói thật, cô nói có thể không được nghỉ ngơi.
Cô ngước mắt lên: “Sáng mai, có thể cũng không có thời gian để về, phải lập tức đến thành phố C quay lấy cảnh, tổ chức nghỉ thức khởi động máy.”
Khương Lan Thính nhíu mày: “Vậy thì vất vả nhỉ.”
Với thế lực của nhà họ Khương và nhà họ Hoắc, Hoắc Kiều đương nhiên không cần phải vất vả, nhưng đây là chuyện cô muốn làm, mặc dù anh không thể hoàn toàn hiểu được, nhưng anh nghĩ, anh nhất định phải ủng hộ.
Anh muốn ở bên oô.
Không muốn bắt cô ở nhà làm bà chủ, không cần phải vây quanh Tiểu Khương Sanh mọi lúc mọi nơi, trừ khi đây là cuộc sống mà Hoắc Kiều muốn.
Rõ ràng, đây không phải là cuộc sống cô muốn!
Khương Lan Thính đi về phía cô, học theo dáng vẻ của cô, cọ xuống dưới, sờ Tiểu Khương Sanh như sờ cừu con, giọng nói của anh dịu dàng: “Anh đang rảnh, để anh dẫn thằng bé đi tham quan lớp học.”
Hoäc Kiều không từ chối, chỉ khế ừ.
Khương Lan Thính nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô...
Một lúc sau, anh cúi người hôn nhẹ lên tóc cô, rồi lại sờ đầu cô. Trong suốt quãng đường yêu nhau, bọn họ chưa bao giờ dịu dàng như vậy.
Hoắc Kiều theo bản năng tránh đi một chút, nhưng bàn tay của anh dễ dàng nắm lấy sau gáy cô, rồi anh cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng...
Hoắc Kiều hơi căng thẳng.
Giọng nói của cô khàn khàn, mang theo sự run rẩy: “Em phải đi rồi!” Đôi mắt đen của Khương Lan Thính sâu xa.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!