Chị Hồng lập tức nói rõ: “Đạo diễn, tôi không quan tâm người chống lưng cho tên Tiếu Bạch kia là ai, nhưng việc cậu ta dám ngang nhiên leo lên đầu tôi ngồi như vậy thì không được! Đúng là Hoắc Kiều chỉ là người mới trong giới điện ảnh, nhưng cô ấy cũng từng được đạo diễn quốc tế tuyển chọn, do không may. mắn nên mới phải rời khỏi đoàn làm phim mà thôi... Sao lại đến phiên một người mới như cậu ta chỉ đạo diễn xuất chứ? Lấy được giải thưởng diễn viên mới thì hay lắm à, rốt cuộc là dựa vào thực lực giành được hay là nhờ ngủ được, đạo diễn ông nói thử xem.”
Vẻ mặt đạo diễn trở nên khó xử.
Chị Hồng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ông cũng biết bối cảnh của Hoắc Kiều chúng tôi mà, làm sao có thể đi xách giày cho Tiếu Bạch được chứ! Cậu ta nằm mơ đấy à, đéo có cửa đâu!”
Cô ấy mạnh mẽ đến mức đạo diễn đổ mồ hôi hột, sau đó ông ấy nhắc nhở: “Chúng ta nói chuyện văn minh, nói chuyện văn minh thôi!”
Chị Hồng cười khẩy: “Văn minh thì cũng phải xem đó là ail”
Đạo diễn sờ mũi, cuối cùng hết cách nên đành nói thật: “Bộ phim này của chúng ta, nhà đầu tư lớn nhất chính là Tiếu Bạch... Vị kia, các cô biết đấy, tôi cũng rất khó xử! Ôi, nếu sau đó có ai đó châm ngòi thổi gió thì ngay cả khoản tiền còn lại cũng không lấy được. Đến lúc đó làm sao chúng ta có thể quay tiếp bộ phim này, tâm huyết của cả đoàn làm phim đều đổ vào đây hết.”
Chị Hồng đang muốn chửi ầm lên.
Hoắc Kiều tựa vào quầy bar, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ khẽ nói: “Chỉ cần anh ta không quá đáng, tôi cũng sẽ không so đo với anh ta, đạo diễn cứ yên tâm.”
Đạo diễn chỉ chờ câu nói này của cô.
Vừa nghe vậy thì khen ngợi một hồi.
Chị Hồng trừng mắt đuổi người đi, đến khi đóng cửa lại, chị Hồng sửa sang lại quần áo rồi nói: “Đây là cái gánh hát rong rác rưởi gì thế này! Một kẻ bán mông mà cũng có quyền phát biểu!”
Hoắc Kiều không lên tiếng.
Vốn tưởng rằng sau khi đạo diễn đến chỗ Tiếu Bạch nói chuyện thì chuyện này coi như qua đi.
Nhưng không ngờ rằng cái tên Tiếu Bạch kia lại kiếm chuyện.
Lúc trước, khi Hoắc Kiều ký hợp đồng, trên giấy trắng mực đen ghi rõ ràng, tất cả cảnh quay thân mật hoặc là sử dụng người đóng thế hoặc là sử dụng góc máy... Cô sẽ không tiếp xúc thân mật với diễn viên nam.
Hôm nay có một cảnh hôn, Hoắc Kiều đề xuất sử dụng góc máy.
Tiếu Bạch không hài lòng, còn lấy chuyện chuyên nghiệp ra mà nói, nhất định đòi hôn thật.
Anh ta còn phách lối: “Hôm nay nếu như sử dụng người đóng thế hoặc sử dụng góc máy thì không thể nào quay cảnh này nữa, đạo diễn, tôi và cô ta... một người sẽ rời khỏi đây, ông chọn đỉ!”
Đạo diễn bị kẹt giữa hai bên.
Ông ấy đâu dám thuyết phục Hoắc Kiều quay cảnh hôn, thậm chí còn chạm lưỡi? Không cần nói đến người nhà họ Hoäc, chỉ riêng vị Tổng Giám đốc Khương kia thôi cũng đủ bổ ông ấy ra làm củi đốt rồi?
Đạo diễn không hề nhúc nhích.
Tiếu Bạch rất khó chịu, sau đó anh ta miễn cưỡng tiếp tục quay phim, không ngờ anh ta vậy mà lại ép hôn Hoắc Kiều... Hoắc Kiều kịp thời đẩy anh ta ra, cô cũng không nể mặt mà thẳng tay tát anh ta một cái.
Hoắc Kiều rất ít khi làm khó đồng nghiệp.
Lúc này, cô không hề nhẫn nhịn: “Tiếu Bạch, đừng có quá đáng!”
Tiếu Bạch vô cùng tự phụ. Anh ta ỷ vào việc mình từng lấy được giải thưởng nào đó cho người mới, lại ỷ vào việc mình là cục cưng của Tổng Giám đốc nữ kia nên dõng dạc nói: “Được lắm! Không quay nữa! Giữa tôi và cô phải có một người rời đi!”
Đoàn làm phim vì nam nữ chính bất hòa nên bị trì trệ.
Hoắc Kiều đương nhiên không đôi co với anh ta nữa.
Cô cũng đi về phía phòng hóa trang: “Được thôi! Vậy thì giữa tôi và anh nhất định phải có một người rời đi!”
Chị Hồng đi theo phía sau cô rất phấn khởi: “Nên như vậy sớm! Nên như vậy sớm! Ai mà không có bối cảnh chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!