Tài xế trả lời một tiếng, nhẹ nhàng đạp chân ga.
Trên đường, Ôn Noãn vẫn luôn không nói gì, ngược lại tài xế trẻ tuổi nhịn không được nói: “Cô Ôn yên tâm, chuyện đêm nay tôi sẽ không nói linh tinh!”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Bây giờ cô...dường như không quan tâm nhiều đến như vậy!
Cô về căn hộ của Hoắc Minh, sắp xếp cho Tiểu Bạch chỗ ngủ, sau đó tiếp tục chờ...
Đợi Hoắc Minh trở về!
Ôn Noãn chờ đến một hai giờ đêm, anh vẫn chưa về.
Ban đêm rất yên tĩnh...
Chỉ có Tiểu Bạch quấn lấy quanh gót chân cô, đằng trước rồi đằng sau rồi đi vòng vòng.
Ôn Noãn ngồi xuống cây đàn dương cầm Morning Dew, cứ liên tục đàn, cô đều đàn lại những bài mà cô nhớ rõ, Hoắc Minh vẫn chưa trở về.
Tiểu Bạch mệt mỏi ghé vào chân cô.
Ôn Noãn ngồi trước cây đàn dương cầm, đối diện là cảnh đêm của thành phố B đẹp không gì sánh nổi.
Cô lại cảm thấy vô cùng áp lực.
Cô đã xem xét kĩ đoạn tình cảm này, cô phát hiện mình sớm đã không còn đường lui...
Nguyên một đêm Hoắc Minh không về.
Sáng sớm, Ôn Noãn mang Tiểu Bạch rời đi, trở về căn hộ của mình.
Đại khái Hoắc Minh trở về, gọi điện thoại hỏi thăm cô. Ôn Noãn cầm điện thoại, không biết nói cái gì.
Hoắc Minh có lẽ bận nhiều việc, anh mới nói có vài câu qua điện thoại liền có cuộc gọi đến, anh đành cúp máy.
Cứ như vậy, họ không gặp nhau vài ngày.
Lúc này, phòng nhạc lại xảy ra vấn đề.
Sau ngày khai trương mùng tám, chị Lê mời Ôn Noãn đến văn phòng uống cà phê, Ôn Noãn cảm thấy thần sắc
của chị Lê không tốt, không khỏi hỏi thăm vài câu.
“Ôn Noãn, chị bị ung thư dạ dày!” Chị Lê nhẹ nhàng nói với cô.
Ôn Noãn đang cầm ly cà phê, nghe vậy cô nhẹ nhàng chớp mắt.
Sau đó, nước mắt liền chảy xuống.
Cô không có lau đi, mà là hỏi nhỏ: “Kiểm tra lại chưa?”
“Kiểm tra lại rồi, chị đều đi qua các bệnh viện tốt nhất cả trong nước lẫn nước ngoài! Ôn Noãn, chị muốn đi Thuy Sĩ nghỉ ngơi, cổ phần trong tay chị không muốn cho người khác, nếu như có thể chị muốn nhờ em nhận lấy, chị không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể thu hồi vốn là được!”
Chị Lê nắm chặt tay Ôn Noãn.
Ôn Noãn để ly cà phê xuống.
Ngón tay của cô đều đang run, qua hồi lâu, cô nói: “Em đi Thuy Sĩ với chị!”
Chị Lê lắc đầu.
Từ trước đến nay cô ấy kiên cường, lúc này có nguyện vọng.
Phòng nhạc này chính là cô ấy và Ôn Noãn gây dựng, cô ấy bị bệnh, nhưng cô ấy hi vọng Ôn Noãn có thể tiếp tục giữ vững.
Chị Lê nói rất nhiều.
Ôn Noãn tạm thời ăn không vô, bởi vì muốn mua lại cổ phần trong tay chị Lê, cần hơn mười triệu tệ.
Cô không muốn mượn tiền của Hoắc MinhI Buối tối, cô về nhà của Ôn Bá Ngôn ăn cơm