Hoắc Minh ngồi ở trong xe cả đêm.
Trời dần sáng lên, anh dập tắt điếu thuốc đang cháy rồi bước nhanh xuống xe.
Anh lên bậc thang đi tới phòng bệnh.
Ôn Noãn đã tỉnh, cô đang ngồi đo nhiệt độ cơ thể, đồ bệnh nhân rộng thùng thình, đang ngậm nhiệt kế trong miệng, cả người nhìn cực kỳ yếu đuối đáng thương, như động vật nhỏ bị thương.
Thấy anh tới đây, cô chỉ lạnh lùng lướt nhìn qua.
Hoắc Minh đi qua, nhẹ nhàng lấy nhiệt kế ra nhìn, 36 độ.
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh.
Giọng nói Hoắc Minh khàn khàn: “Đi cùng anh đến chỗ này!"
Anh nói xong, không đợi cô phản kháng đã chặn ngang bế lên cô, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Noãn ngây ra.
Chờ hoàn hồn, cô dùng sức đấm vào vai anh: “Hoắc Minh, anh làm gì đấy?”
Anh mặc kệ cô đánh anh, chút đau này đối với anh chẳng là gì cả...
Y tá tới thu nhiệt kế, thấy được cảnh này cũng hoảng hốt: “Anh Hoắc, anh muốn đưa người bệnh đi đâu?”
Hoắc Minh không quan tâm.
Anh bước nhanh ôm Ôn Noãn xuống lầu vào trong xe, cài dây an toàn thay cô rồi khóa xe lại.
Ôn Noãn không thể bình tĩnh được nữa.
“Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Hoắc Minh từ từ thắt dây an toàn, anh chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chút nữa anh đưa em về!”
Ôn Noãn không giấy giụa nữa...
Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh vô dụng thôi, anh làm những điều này cũng không thay đổi được gì! Thà rằng anh lạnh lùng thoải mái ném chỉ phiếu như lúc đó còn hơn dây
dưa không rõ như bây giời”
Lúc trước cô muốn chỉ phiếu chính là vì muốn cắt đứt rõ ràng với anh!
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!