Một lát sau, ngoài sân vang lên tiếng khởi động ô tô, hẳn là Hoắc Minh ra ngoài.
Ôn Noãn cũng đoán được anh tức giận đến mức nào. Nhưng cô cũng không để trong lòng.
Nếu anh đã không ở nhà, vậy cô quyết định dẫn Tiểu Bạch rời đi.
Suốt một ngày, hai người họ đều không hề liên lạc với nhau.
Tối thứ bảy, Ôn Noãn tham gia tiệc cưới của Bạch Vị và Cảnh Sâm.
Tiệc cưới được tổ chức trong một khách sạn năm sao, tổng cộng chỉ có bốn bàn, so với đám cưới của Cảnh Từ mới đây thì có hơi quạnh quẽ, hơn nữa trạng thái của Cảnh Sâm và Bạch Vi hình như không tốt lắm.
Ôn Noãn gửi lời chúc chân thành nhất tới hai người.
Giọng Bạch Vị hơi run ôm cô.
Cảnh Sâm đứng kế vợ mình nhìn vào mắt Ôn Noãn, ánh mắt hai người giao nhau.
Ánh mắt của anh ta rất phức tạp, anh ta là đàn ông, đương nhiên biết rõ Ôn Noãn phải trả giá những gì, cho nên anh ta vừa biết ơn lại vừa cảm thấy áy náy...
Ôn Noãn cười nhạt với anh ta, bình tĩnh thản nhiên.
Từ trước đến nay, Cảnh Sâm luôn là người bất cần đời.
Nhưng anh ta biết, anh ta nợ Ôn Noãn cả đời này, không thể nào trả nổi...
Ôn Noãn lại khách sáo nói vài câu rồi ngồi xuống, im lặng nhìn xung quanh một vòng, thấy Hoắc Minh không đến.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi!
Tiệc cưới này mọi người g ăn với tâm trạng phức tạp lẫn lộn, ngay cả cô dâu chú rể đi kính rượu đều không vui lắm, nhưng Cảnh Sâm vẫn luôn năm tay Bạch Vi, cố gắng chống đỡ nụ cười gượng ép trên mặt.
Tan tiệc, Ôn Noãn vào nhà vệ sinh.
Vừa rửa tay, cô vừa nghĩ đến bàn tay năm chặt của Cảnh Sâm và Bạch Vi, cô nghĩ hẳn là Bạch Vi sẽ rất hạnh phúc. Đúng lúc cô đang xoay người chuẩn bị đi, giọng nói của Cảnh Sâm vang lên từ sau lưng: "Ôn Noãn."
Ôn Noãn giật mình...
Cảnh Sâm mặc u phục, đang hút thuốc ở lối đi vào nhà vệ sinh, thấy Ôn Noãn giây mình, anh ta dập tắt điếu thuốc, chân
thành nói lời cảm ơn với cô.
Ôn Noãn không nhiều lời: "Hai người cũng không dễ dàng gì mới có thể ở bên nhau, đối xử thật tốt với Bạch Vi nha."
Cảnh Sâm gật đầu.
Có vẻ anh ta không nhịn được mà quan tâm hỏi: "Cô với Hoắc Minh thế nào rồi?"
Câu này anh ta ám chỉ ai, bọn họ đều hiểu mà không nói
Rõ ràng là Ôn Noãn hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt nói: "Thì vân vậy thôi! Cảnh Sâm, anh đừng quan tâm chuyện này nữa, kết hôn xong, tận hưởng tuần trăng mật vui vẻ nhé!"
Tâm trạng của Cảnh Sâm cực kỳ phức tạp.
Anh ta còn muốn nói thêm nhưng Bạch Vi xuất hiện, cô ấy đứng ở bên kia lối đi nhỏ, giọng nói ngơ ngác: "Cảnh Sâm, anh vừa nói cái gì?"
Cảnh Sâm giật mình hoảng hốt.
Anh ta vội vàng bước đến trấn an Bạch Vi: "Chỉ là nói chuyện phiếm với Ôn Noãn thôi!"
Bạch Vi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.
Cô ấy nghe thấy Cảnh Sâm hỏi về Hoắc Minh. Ôn Noãn đang ở bên Hoắc Minh?
Cô ấy không ngốc, đột nhiên cuộc hôn nhân giữa cô ấy và Diêu Tử An kết thúc, cô liền có thể gả cho Cảnh Sâm... Chắc chắn cô ấy được giúp đỡ bởi người có địa vị còn cao hơn cả nhà họ Diêu, cô ấy nghĩ hoài nghĩ mãi, lại chưa từng nghĩ đến người đó chính là Hoắc Minh!
Đôi mắt của Bạch Vi đỏ hoe nhìn Ôn Noãn, cánh môi run run.
Ôn Noãn thở dài.
Cô nói với Cảnh Sâm: "Anh tránh mặt chút đi, tôi có mấy lời muốn nói với cô ấy!"
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!