Tất cả kết thúc, cả hai đều có vẻ không được tự nhiên.
Đặc biệt là Ôn Noấn, cô cảm thấy cách làm kịch liệt như vậy không phù hợp với bọn họ.
Thế nhưng bọn họ vẫn đã làm.
Mồ hôi hơi lạnh, cả người dán vào nhau cũng không thoải mái, cô định đi ngâm bồn nhưng Hoắc Minh nhẹ đè cô lại: “Ở lại với anh một lát!”
Ôn Noãn không cử động nữa.
Anh cúi người hôn lên phía sau vành tai của cô, vô cùng đê mê, nói: “Đừng lạnh lùng với anh như vậy nữa, nhé?”
Anh vươn tay lấy chiếc quần tây ở phía đuôi giường tới, một chiếc hộp nhỏ từ bên trong lăn ra.
Ôn Noãn đoán ra tấm lòng của anh, cô lại đứng dậy lần nữa: “Tôi đi tắm rửa!”
Hoắc Minh kéo cô lại. Ôn Noãn ngã vào trong lồng ngực anh.
Hoắc Minh lấy nhẫn kim cương ra: “5.20 cara! Thích không?”
Anh nói xong thì nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sáng rực.
Ôn Noãn lấy chiếc nhẫn kim cương kia ra, nhẹ nhàng lồng vào ngón giữa của mình, tất nhiên là không vừa.
Cô cười: “Nhỏ, không vừa!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm: “Có lẽ ngón áp út sẽ vừa đấy, thử xem đi!”
Ôn Noãn biết cậu chủ này rất hiếm khi lấy lòng phụ nữ như vậy, khom lưng cúi đầu với một người phụ nữ, nếu cô biết điều thì nên mừng rỡ như điên rồi nhận lấy, sau đó lãnh giấy kết hôn cùng anh một cách sung sướng hạnh phúc.
Nhưng đó là Ôn Noãn của trước đây.
Vào bất kỳ một Lễ Tình Nhân nào của trước kia, hoặc cho dù là bất kỳ một ngày nào đó anh lấy nhẫn kim cương ra muốn đeo vào ngón áp út của cô, cô cũng sẽ không từ chối.
Hiện tại anh vẫn vô cùng quyến rũ nhưng cảm giác trong lòng cô đã không còn như trước.
Ôn Noãn muốn từ chối nhưng rồi lại không nói gì.
Bởi vì cô nhớ tới một việc, đêm nay quá điên cuồng, anh không dùng biện pháp.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!