Sắc mặt Ôn Noãn tái nhợt.
Cô nhớ lại, có thể là vào một đêm khuya nào đó, anh bỗng nhiên có hứng thú.
Khi đó cô đang mơ ngủ nên chẳng phòng bị gì cả.
Mà hình như anh cũng quên mất phải dùng biện pháp tránh thail
Bạch Vi ôm bụng đi tới, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Noãn thì đoán ra ngay nên khàn giọng hỏi: “Bây giờ cậu định làm gì đây?”
Ôn Noãn ra sức rửa mặt.
Cô nói: “Dạ dày không ổn lắm, để tớ đến bệnh viện khám thử”
Ôn Noãn đến bệnh viện vào buổi chiều để đăng ký và xét nghiệm máu.
Nửa tiếng sau có kết quả, đúng như cô nghĩ, cô đã mang thai được 6 tuần rồi.
Ôn Noãn ngồi ở hành lang dài của bệnh viện, đưa tay khẽ vuốt bụng dưới của mình, trong này thật sự có kết tinh của cô và Hoắc Minh rồi.
Dù chỉ là ngoài ý muốn nhưng Ôn Noãn vẫn muốn nó.
Và cô muốn nói với Hoắc Minh: Đứa bé là của hai người, dù người lớn có quan hệ như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không có lý do gì để đứa bé sinh mà không có bố mẹ.
Ôn Noãn bấm số của Hoäc Minh.
Điện thoại reo vài tiếng thì anh mới nhấc máy, giọng nói rất dịu dàng: “Sao vậy?”
Cổ họng Ôn Noãn nghẹn đắng.
Cô thì thầm: “Hoắc Minh, tôi mang thai rồiỊ”
Bên kia im lặng vài giây, chắc chăn là anh cũng rất ngạc nhiên nhưng Hoắc Minh đã nhanh chóng hoàn hồn: “Em ở đó chờ anh, anh tới ngay đây.”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn phiếu kiểm tra kia hồi lâu.
Chưa đến nửa tiếng sau thì Hoắc Minh đã tới rồi.
Khi chuẩn bị đến gần cô, anh bước chậm lại và nhìn cô với ánh mắt thâm thúy. Ánh mắt anh khác hẳn với thường ngày, dịu dàng vô cùng...
Ôn Noãn cũng lặng lẽ nhìn anh.
Thật lâu sau, anh ngồi xổm trước mặt Ôn Noãn rồi nhẹ nhàng năm lấy tay cô.
Vì đang là mùa đông nên tay Ôn Noãn hơi lạnh, anh sưởi ấm tay cho cô trước rồi mới mở miệng nói chuyện với giọng
khàn khàn: “Ôn Noãn, chúng ta kết hôn đi!”
Anh không đợi Ôn Noãn trả lời mà ôm cô ra khỏi bệnh viện luôn.
Lúc lên xe, Ôn Noãn nghiêng đầu nói: “Tôi muốn về nhài” Hoắc Minh gật đầu rồi đạp nhẹ chân ga.