Ôn Noãn tỉnh lại từ trong mơ.
Cô nhớ rõ trong mơ có máu, cô sợ hãi!
Cô ôm lấy vòng eo của Hoắc Minh, cô cảm giác bụng có cảm giác lộn xôn, lúc nói chuyện giọng nói cũng run run: “Hoắc Minh, anh đừng đi, em cảm thấy không thoải mái!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ bụng cô.
Anh cho rằng cô đang không vui cho nên không thèm để ở trong lòng, dỗ dành: “Do trời nóng đấy! Em gọi dì Nguyễn ngủ cùng nhé! Ngoan, anh chỉ đi ba ngày!”
Ôn Noãn ôm anh không bỏ, cô nói nhỏ: “Hoäc Minh, em cứ cảm thấy sẽ có chuyện, em thật sự không thoải mái... Con ở trong bụng đá mạnh cực kỳ.”
Hoắc Minh cười.
Anh khom lưng hôn một cái ở trên bụng cô: “Là con không ngoan hả?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng xoa ấn da đầu anh: “Con bé chưa bao giờ như vậy!... Anh đừng đi được không? Em sợ xảy ra chuyện!”
Hoắc Minh ngồi dậy, hôn môi cô: “Còn không đi sẽ trễ chuyến bay mất! Ngoan, nghe lời!”
Ôn Noãn không chịu buông tay.
Anh nhẹ nhàng gỡ ngón tay cô ra, gỡ từng ngón tay một, cười dịu dàng: “Y như đứa con nít vậy, ba ngày sau anh nhất định sẽ quay về!”
Anh vẫn xách hành lý rời đi.
Ôn Noãn vẫn ngồi đó, ở giữa thời tiết mùa hè, toàn thân lạnh lão.
Cô định ngủ tiếp nhưng cả người nóng ran, không thoải mái... Ôn Noãn dứt khoát ngồi dậy, cô cầm di động đi xuống lầu, kêu dì Nguyễn: “Mẹ!”
Dì Nguyễn và bảo mẫu mới đi mua đồ ăn trở về, còn đang vừa nói vừa cười ở bên ngoài ...
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!