Cô biết anh vẫn muốn níu kéo tình cảm của bọn họ thế nhưng trong lòng cô, tình cảm của bọn họ đã chết từ lâu.
Ôn Noãn nhẹ nhàng quay đầu lại.
Trong đôi mắt cô đã mất đi ánh sáng, hoàn toàn không còn lại gì.
“Lúc tôi nói với anh, anh không để trong lòng.” “Bây giờ... Không cần nữa!”
“Nếu anh không bay ra nước ngoài có lẽ cũng không thay đổi được gì, tôi vẫn sẽ bị thương, con vẫn cứ nằm †rong phòng quan sát nhưng Hoắc Minh à... Không có một người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc chồng mình vì vụ kiện ly hôn của mối tình đầu, bỏ mặc chính mình! Hoắc Minh, anh vĩnh viễn không thể tưởng tượng được trong một giờ đó tôi đã phải chịu đựng như thế nào.”
Ôn Noãn đỏ mắt: “Lúc tôi gọi điện thoại, hẳn là anh vẫn chưa cất cánh, nếu lúc đó anh có thể trở về gấp chờ đứa nhỏ này sinh ra, chúng ta cũng sẽ không đi đến bước này!”
Ít nhất... Ít nhất Tiểu Hoắc Tây cũng được sinh ra trong tình yêu.
Mà không phải sinh ra trong tình huống khó xử như vậy!
Cô làm sao có thể tha thứ cho anh? Gô... không thể nào tha thứ!
Ôn Noãn nói xong lại xoay người, lẳng lặng nhìn Tiểu Hoắc Tây.
Đứa trẻ nho nhỏ, nhăn dúm kia vẫn nhắm chặt đôi mắt... Có phải con bé đang rất đau đớn, đúng không?
Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng: “Ôn Noãn, anh xin lỗi”
Anh cũng chỉ có thể nói xin lỗi!
Tình hình của Tiểu Hoắc Tây quả thật không ổn!
Cuối cùng bác sĩ vẫn tìm tới Hoắc Minh, nói riêng cho anh biết tin tức này: “ Ngài Hoắc ... Xác suất tồn tại của trẻ sơ sinh hiện tại không tới 5%I Chúng tôi mời ngài lại đây là muốn hỏi xem quyết định của ngài.”
5%... Hoäc Minh mặt cắt không còn giọt máu.
Một lát sau, anh cắn chặt hàm răng: “Tôi và vợ tôi đều không muốn từ bỏ.”
Bác sĩ nhìn anh chăm chú, một lát sau mới mở miệng: “Tôi vẫn muốn nói với ngài Hoäc, tình hình của bà Hoắc cũng không ổn chút nào. Hiện tại cô ấy đang có chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, nếu cô ấy vẫn tiếp tục không ngủ không nghỉ chờ mong hy vọng như vậy... Kết quả có thể sẽ khiến hệ thần kinh của cô ấy bị tổn, tạo nên hậu quả không thể thay đổi!... Nói cách khác, có thể cả đời cô ấy sẽ bị bệnh trầm cảm quấn lấy!"
Hoäc Minh từ từ nắm chặt tay.
Bác sĩ khó khăn mở miệng: “Chỉ trừ khi đưa cô ấy thoát khỏi hoàn cảnh này! Ngài Hoắc, ngài hiểu ý của tôi chứ?”
Hoäc Minh hiểu.
Một ngày Tiểu Hoắc Tây còn tồn tại đối với Ôn Noãn mà nói chính là một ngày bị tra tấn.
Đối với anh mà nói lựa chọn này không giác gì phải chọn người lớn hay chọn đứa bé.
Hoäc Minh không muốn từ bỏ bất kỳ ai!
Anh muốn Ôn Noãn, anh cũng muốn con gái của bọn họ tồn tại...
Anh lặng im một hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi muốn con của tôi tồn tại! Tôi cũng muốn vợ tôi được khỏe mạnh... Cho nên tôi yêu cầu tất cả mọi người phối hợp hết sức!”
Hoäc Minh từ từ nói ra quyết định của mình, bác sĩ ngơ ngẩn.
Bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Hoắc Minh tìm tới Lục Khiêm.
Lục Khiêm đang làm việc, cúi đầu nhíu chặt mặt. Hoäắc Minh đứng ở trước cửa gọi một tiếng: “Cậu!”
Lục Khiêm giương mắt nhìn anh, sau đó lại châm chọc mỉa mai: “Ai là cậu của cậu?”
Hoắc Minh đã quen.
Anh đi thẳng vào bên trong, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt Lục Khiêm.
Lục khiêm cười lạnh: “Cái quỳ của luật sư Hoäc tôi không nhận nổi! Như thế nào, lại làm chuyện gì mà cần phải quỳ xuống xin lỗi vậy?”
Hoäc Minh thuật lại lời bác sĩ nói cho ông ấy nghe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!