Rèm cửa kiểu rococo, đàn dương cầm, bình hoa màu xanh da trời, đều giống như trong trí nhớ, thậm chí Tiểu Bạch bị thương cũng được đưa từ bệnh viện thú cưng về, lúc này nó đang uể oải nằm trên chiếu phơi nắng.
Ôn Noãn đi vào, nó lập tức chạy đến.
Gâu gâu một lúc lâu! Ôn Noãn giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu con chó.
Hoắc Minh nhìn bàn tay gầy gò kia, nhỏ giọng nói: “Nếu em thích thì có thể đem đi!”
Ôn Noãn khẽ gật đầu.
Vì là bữa cơm chia tay của bọn họ, cô cũng không muốn mặc đồ bệnh viện để ăn cơm với anh, cô đến phòng thay đồ chọn một cái váy, còn trang điểm!
Lúc ăn cơm, họ đều im lặng.
Bởi vì ngoài những món ăn đẹp mắt trên bàn ăn, còn có hai tờ đơn ly hôn được đặt ngay ngắn ở đó.
Hoắc Minh để chúng sang một bên, nói nhỏ: “Cơm nước xong xuôi rồi xem”
Anh dịu dàng gắp thức ăn cho cô, muốn cô ăn nhiều hơn một chút.
Ôn Noãn ăn một chút, sau đó cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta ký tên đi!”
Những ngón tay cầm đũa của anh hơi cứng lại.
Một lúc sau, anh nói: “Anh vẫn chưa ăn noỊ”
Ôn Noãn kiên nhãn chờ anh, trên người cô gần như không có một chút dáng vẻ điên cuồng nào, đúng vậy, cho dù có đau buồn thế nào thì con người cũng vẫn phải quay về hiện thực, còn phải dũng cảm đi tiếp.
Bây giờ, Ôn Noãn đã tìm được dũng khí cho mình.
Cô muốn một mình bước tiếp...
Điều kiện mà Hoắc Minh đưa ra cho cô rất hậu hĩnh, bất động sản, quỹ cổ phiếu, còn có các tiền mặt tổng cộng hơn 2 tỷ.
Ôn Noãn không thể ký được.
Anh dịu dàng mà bình tĩnh nói: “Nhận đi! Sau này em đừng vì công việc mà liều mạng uống rượu nữa...”
Mắt Ôn Noãn hơi ướt.
Trước mặt Hoắc Minh hơi mơ hồ, anh dừng lại một chút mới tùy ý hỏi: “Em có dự định gì không?”
Ôn Noãn không lên tiếng. Cô sửng sốt một lúc rồi rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Đúng vậy, đã ly hôn rồi còn hỏi dự định của cô, cô tất nhiên sẽ không nói gì.
Mọi thứ đã kết thúc.