Tiểu Hoäc Tây cảm thấy bố nói rất đúng!
Trước khi đi ngủ, cô bé nhìn vào gương... Mẹ chính là tiên nữ nhỏ có tóc màu trà và xinh đẹp như Hoắc Tây!
Thật ra Ôn Noãn đã không dạy học nữa.
Nhưng sáng sớm, chị Lê ở Thụy Sĩ đã đặc biệt gọi điện thoại cho cô, nói có con của một người bạn nhờ cô quan tâm một chút.
Ôn Noãn đang muốn hỏi kỹ.
Chị Lê cười sảng khoái: “Chị phải uống thuốc rồi! Chị cúp máy trước!"
Cúp điện thoại, Ôn Noãn cũng bất đắc dĩ, cô suy nghĩ hay là tới Trung tâm âm nhạc.
Đến quầy lễ tân hỏi xem có người như vậy không.
Thân phận rất bí mật, Ôn Noãn đoán là con của nhân vật quan trọng nào đó nên đành chờ đợi.
Năm giờ chiều.
Cô gái lễ tân đi tới, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Ôn, đứa bé kia tới rồi, cô đi nhìn thử đi!”
Ôn Noãn cũng không để ý.
Cô đặt bản báo cáo trong tay xuống, đi vào phòng tiếp khách.
Đứa bé được người giúp việc dẫn tới, nhỏ hơn dự đoán của cô, cao chưa tới một mét.
Ôn Noãn muốn từ chối vì đứa bé còn quá nhỏ, không thích hợp học đàn dương cầm. Nhưng khi đứa bé quay người lại, máu trong cơ thể Ôn Noãn đều đông cứng.
Tóc màu trà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Đẹp vô cùng!
Cô bé rất giống... rất giống...
Cổ họng Ôn Noãn như bị nghẹn, gần như mất bình tĩnh, cô đưa bàn tay run rẩy ra, nhẹ nhàng chạm vào em bé nhỏ kia.
Tiểu Hoắc Tây còn kích động hơn cô nữa!
Tiểu Hoắc Tây nhìn chăm chú tóc màu trà của cô, khuôn mặt xinh đẹp, eo, chân... Thật xinh đẹp mà, chính là mẹ của cô bé Hoắc Tây!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!