Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hoắc Minh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú Tiểu Hoắc Tây.

Váy nhỏ màu trắng, tóc màu trà, lưng thẳng tắp. Anh phảng phất nhìn thấy Ôn Noãn! Tiểu Hoắc Tây đàn xong một khúc nhạc đơn giản, giương mắt muốn khen ngợi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bố thì cô bé ngây ngốc... Ánh mắt của bố thật dịu dàng!

Khi trở về, Hoắc Minh ôm vật nhỏ xuống tầng.

Tiểu Hoắc Tây lại nghĩ: Bình thường bố luôn để cô bé tự đi, hôm nay giống như cô bé không có chân, muốn bế cô!

Ha!

Đàn ông già yêu đương, chính là không bình thường!

Thật sự Hoắc Minh rất nhớ Ôn Noãn.

Trước đây cô ở Thụy Sĩ, anh không gặp được thì thôi đi, hiện giờ cô đang ở thành phố B, anh vẫn phải liều mạng đè nén, anh cảm thấy điều này vô cùng bất lợi cho sinh lý và tâm lý của anh.

Tiểu Hoắc Tây đang tắm trong phòng tắm và hát: “Mùa xuân ở đâu...”

Hoắc Minh nửa tựa vào sô pha, người có chút lười biếng.

Anh lấy điện thoại của Tiểu Hoắc Tây, bắt đầu gửi tin nhắn cho Ôn Noãn.

[Cô giáo Ôn, tôi là bố của Tây Tây!]

Bên đó Ôn Noãn vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn Zalo từ số lạ, hóa ra là bố của Tây Tây, ấn tượng đầu tiên của Ôn Noãn về vị gian thương sở hữu xe Lincoln này không tốt chút nào.

Nhưng anh là bố của Tây Tây.

Ôn Noãn vẫn phải giao tiếp tốt với anh, cô tận lực dùng thái độ chuyên nghiệp nói tiến độ đàn dương cầm của Tây Tây với anh nhưng vị gian thương đó có vẻ hơi phân tâm.

Ôn Noãn đánh tiếp? Tên gọi.

Một lúc sau, bố Tây Tây trả lời.

[Tây Tây nói cô giáo Ôn rất xinh đẹp]

Ôn Noãn thấy bị mạo phạm!

Cô hơi do dự, vẫn gửi tin Zalo mong anh tự trọng.

Hoắc Minh nhìn chăm chú mấy chữ đó, nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt hơi vui sướng, gần như anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Ôn Noãn thẹn quá hóa giận...

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement