Hoắc Minh lui ra.
Trong bóng tối, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, vừa rồi em có đáp lại! Em vẫn còn cảm giác với cơ thể anh!”
Hơi thở Ôn Noãn rối loạn.
Lúc này tình trạng của bọn họ rất quá quất, thậm chí mỗi một hơi thở của cô đều phải kề sát vào thân thể anh, cô vừa thẹn vừa tức: “Hoắc Minh, không phải anh nói muốn đến phòng sách nói chuyện sao?
Thân thể anh đè xuống.
Khuôn mặt anh vùi vào bên gáy cô, một hồi lâu anh vẫn im lặng.
Thật lâu sau, anh rốt cục lên tiếng: “Ôn Noãn, anh rất nhớ em, anh thừa nhận rằng anh muốn em, muốn lên giường với em, có người đàn ông nào đã xa cách người phụ nữ mình thích suốt mấy năm mà không muốn làm đâu chứ?”
Đầu óc Ôn Noãn đã minh mãn hơn một chút.
Cô đá anh: “Đi xuống! Chúng ta ly hôn rồi!”
Vốn tưởng rằng anh sẽ bất động, nào biết anh lại nhẹ nhàng xê dịch thân thể, không có miễn cưỡng cô.
Dù sao thì suýt chút nữa họ đã lau súng cướp cò.
Ôn Noãn vào nhà vệ sinh sửa sang lại bản thân, lúc này mới đến phòng sách nói chuyện với anh.
Họ có quá nhiều điều để nói. Quá khứ, hiện tại và tương lai của Tiểu Hoắc Tây
Làm bố mẹ, cho dù là ly hôn cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
Hiển nhiên, Hoắc Minh cũng đã sẵn sàng để nói chuyện với cô.
Ôn Noãn đẩy cửa đi vào, anh đang pha cà phê, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh rất tự nhiên nói: “Vẫn uống Mandheling chứt”
Ôn Noãn gật đầu, cô nhẹ nhàng ngồi trên sô pha.
Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng anh.
Gặp lại lần nữa, đây là lần đầu tiên cô đánh giá Hoắc Minh, anh vẫn đẹp như trước, chỉ là khí chất chững chạc hơn rất nhiều, đương nhiên ngoại trừ lúc anh không biết xấu hổ, khi đó thì vẫn giống như trước.
Hoắc Minh đặt cà phê trước mặt cô.
Anh lấy ra một tập tài liệu dày từ trên giá sách đưa cho cô xem, Ôn Noãn đã được Lục Khiêm nhắc nhở trước, nhưng khi cầm lấy tài liệu, ngón tay cô vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Bóng đêm thăm thẳm.
Ôn Noãn lật từng trang một, anh ở bên cạnh cô.
Trời hơi sáng, Ôn Noãn khép tài liệu lại, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Khuôn mặt Hoắc Minh chìm vào hồi ức, anh nói nhỏ: “Lúc trước thân thể của em không tốt, anh sợ em không chịu nổi! Sau đó Tiểu Hoắc Tây khá hơn một chút, nhưng tình trạng hai năm đầu rất tệ! Mãi cho đến năm nay, Hoắc Tây mới ổn định, mặc dù có chút bệnh vặt, nhưng con bé sẽ lớn lên mạnh khỏel”
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông tập tài liệu xuống. Cô nhìn anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh nói bệnh vặt là bệnh gì?”
Hoắc Minh chật vật nói: “Tự kỷ, rối loạn đông máu, đúng rồi... con bé thuộc nhóm máu hiếm!”
Khi nói đến đây, bản thân anh cũng hoảng hốt. Ôn Noãn nghe xong càng hoảng hốt.
Ngón tay trắng mịn của cô, gắt gao siết vào trong thịt, cô không thể tin những gì mình nghe được, trái tim cực kỳ đau đớn.
Hoắc Minh vòng ra sau lưng cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, đặt căm lên đầu vai mỏng manh của cô: “Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, lần này anh sẽ làm một người chồng, một người cha tốt, anh sẽ không để em thất vọng nữa!”
Anh biết cô sẽ không đồng ý dễ dàng.
Nhưng anh vẫn không thể dẫn lòng được, ban đêm như thế này, thích hợp để ái ân.
Ôn Noãn không hề do dự, lập tức từ chối.
Cô kiềm chế, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, chúng ta không có khả năng! Tôi cũng sẽ không giành quyền nuôi con với anh, bởi vì Hoắc Tây là do anh nuôi lớn, tôi không thể tổn thương tình cảm của con bé, cho nên biện pháp tốt nhất là chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng! Chúng ta có thể phân công thời gian... Tôi khi nào cũng có thể, còn phải xem anh thế nào!”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!