Nụ cười này của anh khiến người giúp việc rất kinh ngạc.
Trước kia nghe người ta nói khi ông bà chủ ly hôn, cãi nhau ầm ï, rất không thoải mái, các cô đều thầm cho rằng đôi vợ chồng này cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau, không nghĩ tới tối hôm qua bà chủ đến đây, tâm trạng của ông chủ lại tốt như thế.
Hoắc Minh đi thẳng vào phòng cho khách.
Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh, bụng hơi khó chịu. Sau khi sinh con, suy cho cùng sức khỏe không còn như trước kia, mỗi kỳ kinh nguyệt đều hơi đau nhói.
Cô cầm quần áo, nhanh chóng mặc vào.
Lúc đi ra ngoài, thật không ngờ Hoắc Minh vẫn còn ở đấy, anh ngồi trên sô pha phòng khách, cầm điện thoại xem tin tức.
Ôn Noãn đến gần, anh ngước mắt lên.
Cô mặc chiếc áo sơ mi đen của anh, chiều dài vạt áo che quần thể thao, để lộ đôi chân thon dài.
Cô đeo thắt lưng nhỏ của mình trên eo.
Yết hầu Hoắc Minh nhẹ nhàng chuyển động, khàn giọng nói: “Rất đẹp!”
Ôn Noãn chuẩn bị tìm túi đựng quần áo, Hoắc Minh không quá để ý nói: “Để người giúp việc giặt đi!”
Chuyện riêng tư như vậy, Ôn Noãn không thể để người khác làm.
Hơn nữa đây là nhà Hoắc Minh.
Cô kiên trì tìm túi giặt, nhưng còn chưa tìm được thì Tiểu Hoắc Tây đã tỉnh, chân trần chạy khắp nơi tìm mẹ, cuối cùng cũng tìm được người đang ở phòng khách, cô bé nhào vào trong lòng cô không nhúc nhích.
Ôn Noãn ôm vật nhỏ mềm mại. Cô hôn một cái rồi ôm lên, lấy tay ủ ấm bàn chân nhỏ của cô bé, vừa đi vừa xót: “Về sau không được đi chân trần nữa, có biết không?”
Tiểu Hoäc Tây vùi đầu vào cổ cô, không nói lời nào. Hoắc Minh muốn Hoắc Tây xuống, nhưng Ôn Noãn đâu chịu, cô ôm Tiểu Hoắc Tây trở về phòng trẻ em, mặc quần áo cho cô bé.
Bên ngoài hành lang, vang lên giọng nói của Tiểu Hoắc Tây: “Hôm nay bố mẹ cùng nhau đưa con đi học sao?”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Sau đó cô nhẹ nhàng cười rộ lên: “Ừ! Bố mẹ cùng đưa Hoắc Tây đi học.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!