Cô ta không khỏi bất bình và mất bình tĩnh: “Tại sao?”
Cô ta không tin người đàn ông này không biết suy nghĩ của cô ta, đêm đó ở Hồng Kông, cô gõ cửa phòng anh, anh mở cửa thấy cô ta cũng rất khách sáo, dù không cho cô ta vào nhưng anh cũng không nói lời cay nghiệt.
Nhưng sau đó, cô ta nghe nói anh đã rời khỏi Hồng Kông ngay đêm đó.
Từ trước giờ Hoắc Minh luôn công tư phân minh.
Anh võ nhẹ vai Ôn Noãn: “Em đưa Hoắc Tây sang phòng nghỉ chơi một lát, anh bàn chuyện công việc!”
Ôn Noãn biết anh sẽ không gây khó dễ phụ nữ, cô bế Tiểu Hoắc Tây lên.
Hoäc Tây ghé vào vai cô làm mặt quỷ!
Hoắc Minh quay lại bàn làm việc, bấm máy liên lạc: “Phó Giám đốc Lý, anh qua đây một chút!”
Phó Giám đốc Lý vội vàng đồng ý.
Hoắc Minh không để ý đến cô Chú, anh mở tài liệu ra xem vài trang rồi nói vài câu với thư ký Trương.
Đúng lúc này, Phó Giám đốc Lý đi tới.
Vừa đến nơi, Hoắc Minh chỉ vào Chu Chi Vận, lạnh nhạt nói: “Cô Chu muốn nói chuyện hợp đồng, anh bàn với cô ấy đi! Nhân tiện... Lúc trước phí đại ngôn là 12 triệu một năm đúng không? Tài chính gần đây eo hẹp, hạ xuống 10 triệu đi, cô Chu không chịu thì tìm người khác!”
Phó Giám đốc Lý sững sờ. Thế là thế nào?
Hoắc Minh đã hạ lệnh đuổi khách: “Cô Chu, từ nay cô liên hệ Phó Giám đốc Lý!”
Anh đã ra mặt cho cô ta một lần, nhưng cô ta không biết tiến hay lùi, anh cũng không cần giữ lại thể diện cho cô †a nữa.
Anh tìm người phát ngôn chứ không phải tìm người thứ bat
Chu Chỉ Vận vô cùng xấu hổ. Hiện tại cô ta mới nhận ra lời từ chối đêm đó thực sự không phải chiêu trò của Hoắc Minh, vốn dĩ anh không coi trọng cô ta và cũng không nhớ cô ta.
Do cô ta suy nghĩ nhiều.
Cô Chu không thể làm phật lòng Hoắc Minh, cho dù xấu hổ đến mấy hay bị cắt tận 2 triệu, cô ta vẫn nói khách sáo: “Tổng Giám đốc Hoắc, hợp tác vui vẻ!”
Hoắc Minh chỉ gật đầu lạnh lùng.
Anh cũng không nhìn cô ta thêm một lần nào nữa!
Cô Chu không khỏi thất vọng!
Sau khi mọi người rời đi, Hoắc Minh bước vào phòng nghỉ.
Tiểu Hoắc Tây đã ngủ.
Ôn Noãn nằm bên đỡ đầu cô bé, ngón tay thon dày vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hoắc Tây, vẻ mặt rất tập trung và dịu dàng.
Hoắc Minh cởi giày, năm sau lưng Ôn Noãn.
Anh ôm eo thon của cô và lẩm bẩm: “Anh thật sự không tuyển cô ta!”
Thật ra Ôn Noãn cũng biết.
Nếu anh có lòng riêng thì đã có rất nhiều cơ hội ở Hồng Kông.
Nhưng cô không muốn xen vào chuyện riêng tư của anh, bởi giữa họ chẳng có gì ngoài Hoắc Tây.
Cô im lặng.
Anh cũng hiểu ý cô, nhưng anh vẫn không vui vì cô không quan tâm!
Anh cố ý trêu chọc cô, bàn tay to lớn đặt trên eo cô nhẹ nhàng trượt xuống, anh lại gần cắn vào sau vành tai mềm mại của cô: “Ôn Noấn, em rất biết chọc tức anh!”
Ôn Noãn nhắc nhở: “Hoắc Minh, đừng đánh thức Hoắc Tây.”
Hoắc Minh hiếm khi có cơ hội như vậy, anh xốc chăn đắp lên hai người, bàn tay không tự chủ mà lả lướt trên người cô...
Tiểu Hoắc Tây hé mắt nhìn trộm.
Sau đó, cơ thể nhỏ bé trở mình, ngáy khò khò...
Ôn Noãn hoảng sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!