Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây, cười nhạt: “Còn có việc! Lần sau nhé!”
Ôn Noãn cảm thấy tâm trạng của ông ấy đang không được vui.
Thế nhưng ông ấy không muốn nói, một người cháu như cô hỏi nhiều cũng không hay.
Lục Khiêm lại hôn Tiểu Hoắc Tây, nhanh chóng rời đi.
Ông ấy lên xe, yên lặng ngồi xuống, tài xế nhẹ nhàng hỏi: “Ông Lục, bây giờ mình đi đâu?”
Lục Khiêm nhẹ nhàng mở bàn tay ra.
Trên đó có một vết sẹo mời
Ông ấy nói nhỏ: “Đi Thiên Nguyên đường số 19!”
Tài xế theo ông ấy đã lâu, đương nhiên biết được một số chuyện, ông Lục chưa bao giờ nói qua, nhưng trong vòng nửa năm của mấy năm trước, mỗi tuần ông Lục đều đến thành phố B ở lại một hai đêm.
Căn hộ kia, chính là kim ốc của ông Lục.
Một tiếng sau, xe dừng ở nhà Lâu Hạ trên đường Thiên Nguyên, Lục Khiêm tự mình bước lên.
Căn nhà rộng khoảng 120 mét vuông, trang trí rất xa hoa.
Đã rất lâu ông ấy không đến, khắp nơi đều là bụi, có thể thấy được nữ chủ nhân cũng đã lâu không đến đây.
Lục Khiêm phủi sạch bụi trên ghế sô pha. Ông ấy yên lặng hút thuốc.
Thực ra không phải ông ấy không nghĩ đến việc kết hôn với Hoắc Minh Châu.
Thứ nhất là vì tuổi cô ấy quá nhỏ, thứ hai là giữa bọn họ còn nhiều thứ hơn tình một đêm! Hơn nữa thân phận ông ấy lại phức tạp, Hoắc Minh Châu tính tình đơn thuần, thật sự không thích hợp làm bà Lục.
Một lúc lâu sau, Lục Khiêm gọi điện thoại cho thư ký của mình, giọng hơi khàn.
“Thư ký Liễu, giúp tôi điều tra thêm tung tích của Hoắc Minh Châu!”
Ở đầu dây bên kia, thư ký Liễu giật mình.
Anh ta không nghĩ đến cấp trên sẽ nhắc lại cái tên này. Lục Khiêm lạnh nhạt nói: “Đi thăm dò đi!”
Thư ký Liễu tỉnh táo lại, trả lời ngay: “Vâng, tôi đã biết!” Lục Khiêm cúp máy, kéo cửa rời đi.
Xuống lầu, những phiền muộn dường như chưa từng xuất hiện, ông ấy vẫn là ông Lục kín đáo...
*
Trời sập tối.