Hoắc Minh và Ôn Noãn không tham gia, họ trốn trong phòng làm việc của anh, nói chuyện yêu đương.
Kết thúc bữa tiệc, anh cũng không để tài xế lái xe đưa
Anh xa cách cô quá lâu, ngay cả thời gian trên xe, anh cũng muốn nói chuyện riêng với cô.
Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn ngồi ghế trẻ em.
Có lẽ quá mệt mỏi, trong chốc lát liền ngủ say.
Hoắc Minh dừng xe ở đầu đường, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn ngồi ghế sau, trầm giọng nói: “Lên phía trước ngồi.”
Ôn Noãn do dự.
Cô còn đang mặc đầm dạ hội!
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thăm thẳm, nhiệt độ kia như có thể làm tan chảy người phụ nữ, thấy cô không nhúc nhích, anh nói: “Đưa tay cho anh!”
Ôn Noãn vươn tay, anh nắm chặt rồi nhẹ nhàng kéo cô, cô liền ngồi bên cạnh anh.
Hoắc Minh thắt dây an toàn cho cô, ngón tay thon dài khẽ khàng chạm vài nơi, Ôn Noãn run nhẹ một cái, anh giương mắt nhìn cô, sau đó cười: “Có cảm giác thế nào?”
Mặt Ôn Noãn quay sang một bên, định phủ nhận nhưng lại không muốn phủ nhận.
Đêm khuya dần.
Xe RV đắt tiền màu đen chậm rãi lái vào biệt thự, cuối cùng xe dừng lại trên bãi, Hoắc Minh mở dây an toàn, nghiêng người nói nhỏ: “Anh dỗ Hoắc Tây đi ngủ, em ở phòng ngủ chính chờ anh nhé?
Thân thể Ôn Noãn có chút mềm nhữn.
Hoắc Minh bước đến, nhẹ nhàng hôn sâu một lúc, dùng
ngón tay khẽ nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Em lên trước đi!”
Ôn Noãn lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính ra. Khi vừa mở cửa, cô hơi ngạc nhiên.
Cả phòng ngủ bày hoa hồng đỏ khắp nơi, còn có rất nhiều hộp quà, xem ra đều là đưa cho cô.
Phụ nữ đều thích được cưng chiều, Ôn Noãn đương nhiên cũng vậy.
Cô cởi giày cao gót ra, ngồi lên trên tấm thảm lông dê màu trắng, bắt đầu mở những món quà kia.