Hai ngày sau, Tiểu Hoắc Tây xuất viện.
Hoắc Chấn Đông tổ chức tiệc gia đình, bởi vì Lục Khiêm còn đang công tác ở thành phố B, thuận miệng mời thử, không nghĩ ông ấy thật sự đến...
Lục Khiêm mang đồ chơi đến cho Thước Thước.
Nhưng Tiểu Thước Thước không thân quen ông, vẫn luôn rúc vào trong ngực Hoắc Minh Châu, khuôn mặt bé nhỏ ngại ngùng!
Lục Khiêm có hơi mất mát...
Ông ấy nhìn Hoắc Minh Châu, ánh mắt thắm thiết: “Bình thường em nhắc nhiều về tôi chút, con quá xa lánh tôi!"
Bà Hoắc ở một bên cười nhẹ: “Thêm nhiều lời sẽ gần gũi hơn! Thước Thước rất ngoan!”
Ngược lại Hoắc Chấn Đông vô cùng rộng lượng, mời ông ấy sang uống rượu, Hoắc Minh cũng ở một bên đón tiếp.
Lục Khiêm không ngốc.
Ông già Hoắc Chấn Đông này co được giãn được, ông ấy và Minh Châu cùng sinh ra đứa con trai nhưng vẻ mặt ông vẫn luôn dịu dàng, tuyệt đối không chỉ vì nể mặt Ôn Noãn mà còn là vì nguồn tài nguyên của thành phố C.
Những thứ kia chỉ cần Lục Khiêm ông ký vài chữ, nói vài câu!
Ông ấy có ý muốn bù đắp, hiển nhiên cầu gì được đó, ở trên bàn rượu ông ấy bị bố con nhà họ Hoắc thay phiên rót rượu, cẩn thận tính toán, khoảng mười năm nay ông ấy chưa từng say rượu...
Đúng vậy!
Có ai dám rót rượu mời ông Lục uống?
Ông ấy xã giao, đều có thư ký và trợ lý cản rượu, chưa bao giờ tự mình uống cả.
Lúc Lục Khiêm rời đi, Ôn Noãn tiễn ông ấy lên xe.
Mắt nhìn xe đi xa, cô trở lại chiếc xe của mình ở bên kia, Hoắc Minh đang chờ cô.
Anh đứng bên cạnh xe, đầu hơi ngửa yên lặng hút thuốc lá, dáng vẻ cao ngạo đẹp mắt.
Ôn Noãn bước đến bên cạnh anh, dở khóc dở cười nói: “Anh với bố phối hợp thật ăn ý! Cậu em uống gần nửa lít rượu!”
Hoắc Minh liếc cô một cái, cười khẽ: “Em đau lòng sao?”
Anh nhéo khuôn mặt cô: “Không cho phép em đau lòng! Là cậu cũng không được!”
Ôn Noãn biết từ trước đến nay anh ghen dữ dội, chỉ cần là nam, anh đều ghen nên cô không hơn thua với anh nữa. Cô mở cửa mời anh lên xe: “Trở về thôi! Đêm nay Hoắc Tây ở lại chỗ này, đêm mai chúng ta đến con bé!”
Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, lẩm bẩm: “Đây là bố mẹ cố ý, muốn hai chúng ta có thế giới riêng! Ôn Noãn, đêm nay chúng ta cùng tạo em bé, được không?”
Ôn Noãn không nói gì.
Tài xế còn ở trên xe, anh vậy mà không kiêng nể gì.
Cô khẽ nói: “Hoắc Minh, anh say rồi!”
Anh đẩy cô vào trong xe, lúc trên xe cũng không đàng hoàng, bàn tay dịu dàng vuốt theo đường cong chân cô, mò xuống bắp chân trơn nhẫn của cô, nhẹ nhàng xoa chỗ gót chân ấy...
Tim Ôn Noãn đập nhanh.
Bên trong xe tối tăm, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau, còn có hơi thở nam tính trên người anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!