Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục Khiêm lộ ra vẻ mặt khó xử.

Cả đời này ông chưa từng cầu xin bất kỳ ai cũng chưa bao giờ hạ mình bao giờ, nhưng ngày đó ông đã quỳ xuống ở nhà họ Hoắc.

Lúc ấy ông đã xúc động tới mức muốn cưới côi

Thế nhưng sau đó thành phố C đã xảy ra vài chuyện, dự án kia đã có hai nhân viên kỹ thuật chết.

Tất cả đều bị tai nạn xe cộ!

Hiện trường rất thảm khốc, chết không đối chứng.

Lục Khiêm không thể mạo hiểm sinh mạng của cô và Thước Thước, ông càng không thể nói cho cô biết sự thật! Bởi vì dự án kia là kế hoạch tuyệt mật, đã tiến hành được ba năm.

Không có ai biết ông có con ngoại trừ thư ký Liễu!

Cho nên ông cho cô những thứ này, chỉ có một thỉnh cầu: “Minh Châu, chờ tôi hai năm!”

Hoắc Minh Châu hít thở không thông.

Đôi môi cô run rẩy, hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Hồi lâu sau, cô mới thấp giọng hỏi: “Dựa vào cái gì mà tôi phải chờ ông? Ba năm trước đây ông cứ bảo tôi chời Ở thành phố B chờ, ở căn chung cư này chờ, ba năm sau ông lại bảo tôi tiếp tục chờ! Ông Lục, ông cảm thấy một người phụ nữ có bao nhiêu cái gọi là hai năm?”

Cô đã tới độ tuổi đầu bal

Cô đã sinh con cho ông mà ông lại còn muốn cô chờ thêm hai năm!

Cô hiểu ý của ông, cô làm tình nhân bí mật của ông, ông tới thành phố B hẹn hò cùng cô, không khác gì ba năm trước, sao ông lại dám... Đưa ra yêu cầu như vậy!

Hoắc Minh Châu đẩy hết toàn bộ tài liệu đó ra.

Vẻ mặt của cô càng thêm lạnh lùng: “Ông Lục, những thứ kia tôi đều không cần!”

Lục Khiêm ngồi đó. Hoắc Minh Châu rời đi ông cũng không có đuổi theo, ông chỉ gọi điện thoại cho thư ký Liễu, giọng điệu mỏi mệt:

“Cô ấy đi rồi, cậu đưa cô ấy về nhà đi!”

Nói xong ông lập tức cúp điện thoại.

Ông lẳng lặng cầm những tài liệu đó lên, nhìn một đống số trên đó, đều là những thứ ông muốn cho cô.

Cô không cần!

Đúng vậy, nhà họ Hoắc không thiếu tiền.

Ông Lục quyền cao chức trọng là ông không cho cô được tình yêu cô cần, không cho cô một cuộc sống ổn định. Nói cách khác, ông chẳng thể cho cô bất kỳ điều gì mà cô mong muốn...

Cô không chịu chờ, thật ra cũng đúng!

Dựa vào cái gì mà phải chờ ông chứ?

Dựa vào việc ông đã lớn tuổi rồi hay dựa vào việc ông giấu diếm không công khai cô?

Lục Khiêm bỗng dưng dựa vào sô pha, hơi nhắm mắt lại, ông cố gắng kiềm chế cảm giác nóng ẩm nơi khóe mắt.

Hoắc Minh Châu không ngồi xe của thư ký Liễu.

Cô gọi xe taxi.

Cô ngồi trong xe khóc đến mức trời đất u ám, tài xế cũng nhìn không được nữa mà đưa cho cô một bao giấy lớn.

Gô khóc lóc gọi điện thoại cho Ôn Noãn.

Đêm đã dài, Ôn Noãn vẫn nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Minh Châu, có việc gì sao?”

Hoắc Minh Châu nức nở.

Cô ấy lấy khăn giấy khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Chị dâu, chú ấy khốn nạn quá! Hu hu... Sao chú ấy có thể đối xử với em như vậy! Lúc trước em còn cảm thấy ít nhiều gì chú ấy cũng có thích em một chút, thế nhưng mà chú ấy... Em hận chú ấy chết đi được!”

Ôn Noãn nghe mấy lời nói trẻ con kia.

Cô bật cười lại thấy đau lòng, sau khi an ủi vài câu, nhẹ giọng nói: “Em đang ở trên xe hả? Vậy em qua bên chỗ chị đi”

Hoắc Minh Châu thút tha thút thít rồi đồng ý.

Ôn Noãn cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Lục Khiêm.

Cô bị kẹp ở giữa quả thật rất khó xử, lời nói cũng vô cùng uyển chuyển: “Cậu à, Minh Châu gọi điện thoại cho con! Con bảo con bé tới chỗ con đêm nay rồi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement